Lôi Niểu Niểu lặng lẽ chạy xuống lầu, cô vào sân bệnh viện, đi tới dưới một gốc cây gọi điện thoại thông báo cho ba cô.
Lôi Thiếu Tu muốn về đế đô, đột nhiên thấy con gái gọi điện thoại đến.
Ông nhận, liền nghe Niểu Niểu nói: “Ba ơi! Chỗ này của con xảy ra một chuyện rất kỳ quái! Ba đoán xem con đã gặp ai? Là dì Bạch Bình!”
Lôi Niểu Niểu không chờ ông phản ứng lại tiếp tục nói: “Lần trước Lý Khắc Gia làm cái hình ảnh đó con còn nhớ đâu, hôm nay nhìn thấy người thật! Dì rất gầy, có vẻ như bị bệnh rất nghiêm trọng. Mặc dù dì gầy đến như que củi, nhưng mà, con nhìn liền nhận ra ngay, quả thật là quá giống dì Bạch Bình. Con không biết có phải dì hay không, ba, ba mau thông báo cho chú Vương Dần, hai người tới mau lên.”
“Bạch Bình?” Lôi Thiếu Tu vô cùng kinh ngạc, ông vội vã hỏi: “Niểu Niểu, bây giờ con đang ở đâu?”
Lôi Niểu Niểu nói địa chỉ bệnh viện, Lôi Thiếu Tu cũng không chú ý hỏi cô vì sao tới bệnh viện liền trực tiếp nói: “Được! Ba lập tức mang chú Vương cùng nhau tới!”
“Hai người nhanh, con ở đây chờ hai người!”
Lôi Niểu Niểu cúp điện thoại, đột nhiên nghĩ tới, cô còn chưa lấy kết quả báo cáo đâu. Lúc nãy theo dõi anh Tào Duệ nên chưa kịp lấy.
Cô vừa muốn lên lầu, đột nhiên bị một người nắm lấy cổ tay.
“Nha!” Cô sợ hết hồn, nghiêng đầu, liền thấy Lý Thiên Mặc đứng bên cạnh.
Anh trầm mặt, đôi mắt đen xẹt qua tia sáng nhìn cô chằm chằm.
Cô toét miệng cười rực rỡ: “Anh Thiên Mặc.... ách, thân ái, sao anh lại đến đây?”
Lý Thiên Mặc không vui, anh nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói: “Đến tìm em.”
“Tìm em làm gì, em lại không bị lạc...”
Lý Thiên Mặc nhíu mày nói: “Đột nhiên em lại xin nghỉ với chủ nhiệm lớp, nói em khó chịu muốn đi bệnh viện. Anh có thể không nóng nảy sao? Chính em chạy tới bệnh viện làm gì? Sao lại không nói cho anh? Nhất định anh sẽ đi cùng em nha, em không nói tiếng nào đã chạy, em không biết anh lo lắng cỡ nào sao?”
Bỗng nhiên trong lòng Lôi Niểu Niểu ấm áp, cô mỉm cười, anh Thiên Mặc nghĩ rằng cô bị bệnh, gấp gáp..
Cô ôm lấy cánh tay, thân mật dựa vào ngực anh: “Ai nha, cũng không phải là chuyện lớn gì, em chỉ là tùy tiện đến khám thôi.”
“À?” Đột nhiên cô cảm thấy kỳ quái: “Sao anh biết em ở bệnh viện này nha?”
Cô nhìn xung quanh, chẳng lẽ có người theo dõi cô rồi báo tin cho anh?
Lý Thiên Mặc xoay đầu nhỏ của cô lại để cô nhìn thẳng ánh mắt anh. Muốn nói: “Em không biết có một đồ vật tên là “thiết bị theo dõi” sao?”
Nhưng mà, lại sợ hì dọa cô, nên anh kềm chế không nói.
Anh nói: “Ở đây gần trường học.”
Sự chú ý của Lôi Niểu Niểu cũng không ở đây, cô còn chưa lấy báo cáo đâu, bây giờ anh Thiên Mặc đến, rốt cuộc cô có cần đi lấy báo cáo nữa không?
Ai nha, khám thai....nếu để anh biết chuyện này, thật là quá khó nói. Hay là thôi đi, chờ ngày mai rồi lấy!
Cô còn đang do dự không quyết định được, đột nhiên Lý Thiên Mặc kéo tay cô đi đến phòng khách của bệnh viện.
Lôi Niểu Niểu vội vàng hỏi anh: “Làm gì vậy? Anh dẫn em đi đâu?”