Lạc Y nhìn anh ta, cũng phì cười, tên này... còn thảm hơn Tiểu Bạch, chỉ mặc quần áo ngủ caro xám, ngay cả áo khoác cũng không có.
Lạc Y nói: “Hai người về ngủ đi, giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn hai người.”
Tiểu Bạch lim dim mắt nhìn cô, anh chợt đưa tay đặt lên gáy cô.
Anh vừa thử nhiệt độ, vừa gật đầu:“Quả đúng là hạ sốt rồi.”
Anh hất cằm với trợ lý, ra hiệu cho anh ta về trước.
Trợ lý nói: “Vậy tôi về trước ngủ một giấc, khoảng năm rưỡi tôi sẽ đến đưa quần áo cho hai người.”
Tiểu Bạch cởi áo khoác, ném cho anh ta: “Anh khoác cái này về đi, sáng ngày mai tới, mang thêm hai cái.”
“Được được.” Trợ lý không nói gì thêm nữa, khoác áo khoác sải bước ra ngoài.
Bên trong ngay cả áo lót Tiểu Bạch cũng không mặc, Lạc Y đưa chiếc áo khoác màu trắng gạo cho anh mặc lên.
Lúc này, cô mới phát hiện... cô mặc đồng phục bệnh nhân?
Sắc mặt Tiểu Bạch đỏ lên: “Anh đổi cho em...”
Lạc Y quẫn đến nỗi chỉ muốn chui vào kẽ đất, Tiểu Bạch nói: “Anh mắt mắt thay, không nhìn thấy gì hết.” Nhưng, không cẩn thận sờ soạng chút... Anh sợ bị Lạc Y đánh chết, nên nuốt nửa câu sau lại.
Cả buổi tối quá giày vò, Tiểu Bạch mệt đờ người, dựa đầu vào ghế, ngủ thiếp đi.
Lạc Y nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mới hai rưỡi đêm. Cô thật sự rất khát, cố nén đau nhức trên người, xuống đất tự mình rót nước uống.
Tạp Nhã nghe thấy động tĩnh, tỉnh lại, nhưng lại như mộng du cầm đổ nước cho cô.
Nước còn không trào ra ngoài! Anh cầm rất vững đưa đến bên miệng cô.
Trái tim Lạc Y... như bị thứ gì đó nhéo. Cô nhận lấy cốc nước, Tiểu Bạch gục xuống, rồi lại ngủ thiếp đi.
Lạc Y thấy anh ngủ rất khó chịu, cô đặt cốc nước xuống, đưa tay kéo anh lên giường. Giường bệnh của cô rất lớn. Cô chừa cho anh một phần, để anh ngủ cho ngon.
Lạc Y phí mất chín trâu hai hổ mới lôi Tiểu Bạch lên giường được, cô mệt đến eo mỏi lưng đau...
Giờ cô thật sự không còn chút sức lực nào, cảm giác cả người đau nhức.
Cô cầm lấy cốc nước uống nước, khát muốn đòi mạng.
Cô vừa uống nước vừa nghĩ: “Có phải mình bị xung với Tiểu Bạch không vậy? Chưa quen nhau được bao lâu mà đã xảy ra bao chuyện...”
Thuốc kia rốt cuộc do ai hạ? Cô như thế nào, cô vẫn rất rõ.
Màn xấu hổ đêm qua khiến cô muốn chết. Khi lên xe cô còn như bạch tuộc cọ lung tung vào lồng ngực Tiểu Bạch, hết gặm rồi lại cắn.
Lạc Y chỉ muốn đâm đầu vào miếng đậu hũ, nhưng, cái này không thể trách cô nha!
Đều do thứ thuốc kia quá đáng sợ!
Thuốc này do ai bỏ?
Trong đầu, chợt xuất hiện bạn học nữ kia. Chính là người gặp trong tiệm bánh mì.
Lạc Y cẩn thận nhỡ lại, càng nghĩ cảng cảm thấy là cô ta!
Từ sau khi đi ra khỏi tiệm bánh, cô về nhà Tiểu Bạch, ăn bánh mì, Tiểu Bạch không ăn!
Cho nên, cô có chuyện, Tiểu Bạch thì không có chuyện gì ----------- Lạc Y nắm chặt nắm đấm, cắn răng hừ một tiếng: “Người phụ nữ này thật buồn nôn!”
Bên này động tĩnh lớn như vậy, nữ hầu già kia cũng biết tin.
Sáng sớm hôm sau, bà gọi điện cho Henry: “Henry thiếu gia! Lạc tiểu thư uống sữa chua, nhưng, chủ nhân nhà tôi không chạm vào Lạc tiểu thư, cậu ấy đưa Lạc tiểu thư đến bệnh viện.”
“Cái gì?” Henry kinh ngạc! Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, bày tỏ có phải anh nghe lầm không?
Anh đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Có phải ngoại hình Lạc Y kia rất xấu không?”
Tiểu Bạch là một người đàn ông bình tường, anh biết mà! Nếu không phải ngoại hình người phụ nữ kia quá xấu, sao Tiểu Bạch có thể không chạm vào được?
Nữ hầu già nói: “Lạc Y tiểu thư không xấu a! cô ấy rất đẹp, vóc người cũng đẹp, lại còn thông minh có trí tuệ. Nhìn rất có khí chất, là một cô gái tài giỏi. Vô cùng có mị lực, tôi rất thích cô ấy. Vả lại chủ nhân nhà tôi đối xử với cô ấy rất tốt, có thể nhìn ra cậu ấy rất thích Lạc Y tiểu thư.”
Henry choáng váng, càng nghĩ càng thấy không có khả năng!
Người đàn ông nào đối mặt với cô gái xinh đẹp như vậy có thể không làm gì? Còn là loại tình huống đó?