Bảy ngày, Kỷ lão gia tử dẫn Lôi Tuấn đi ăn mọi thân thích. Lão gia tử vui vẻ, cảm giác tự hào đó… khoe khoang khắp nơi: “Nhìn cháu ngoại tôi đi! Nhân tài số một! Người thông minh cùng tận ——”
Lôi Tuấn nhắn tin cho Lôi Đình: “Em à, cũng may em không tới… mẹ nó, mỗi ngày đều nhét đồ bắt anh ăn, mỗi ngày đều nôn ah…”
Ăn xong bảy ngày, Lôi Tuấn che dạ dày, nói với Kỹ lão gia tử: “Ông ngoại, mẹ cháu mất tích nhiều năm như vậy, ông không đi tìm mẹ sao?”
Kỹ lão gia tử nói: “Sao không đi tìm? Mỗi ngày đều tìm đó!”
Lôi Tuấn suy nghĩ, gọi cho Diệp Đình: “Anh, mẹ em mất tích nhiều năm như vậy, em nghi ngờ bị lão súc sinh Paul khống chế. Paul bây giờ không phải Paul trước kia nữa. Ông ta bị chúng ta trừng trị đã xong đời, nhưng trong nước còn có rất nhiều người không biết chuyện này. Em nghĩ… Chúng ta nên cho đài truyền hình đưa tin trắng trợn, cứ vậy… Những tiểu lâu la bán mạng cho lão quỷ Paul kia tất nhiên không muốn bán mạng cho ông ta nữa! Một khi bọn chúng phản, nói không chừng mẹ em sẽ có cơ hội chạy trốn, bà biết tin tức chúng ta nhận người thân, nhất định sẽ tìm đến chúng ta.”
“Ừ.” Diệp Đình nói: “Chúng ta lấy công làm thủ, nói không chừng có thể đánh thắng bất ngờ! Tôi lập tức đi an bài.”
Diệp Đình liền liên lạc đội trưởng chiến đội quốc tế. Diệp Đình cung cấp manh mối cho bọn họ, đội trưởng nhận được, lập tức dẫn người dọn dẹp hang ổ Hắc bang của Paul lưu lại.
Diệp Đình tiếp tục chiếm đoạt đơn vị dưới trướng Paul, sản nghiệp còn lại không nhiều.
Diệp Đình liên lạc với nhóm mười người: “Các anh em, bây giờ tôi muốn móc tim lão quỷ Paul, có người ra tay không?”
Diệp Đình đang theo dõi sát sao Tập đoàn quốc tế MJ của Paul! Muốn giết chết Paul nhanh nhất chính là làm tan rã MJ!
Nhưng MJ có gốc rễ quá sâu, Diệp Đình muốn ăn nó cũng không phải là không thể, chẳng qua… chưa tới nửa năm một năm thì không ăn hết!
Bây giờ anh muốn tốc chiến tốc thắng nên anh phải tìm người trợ giúp.
Vinh Phỉ lập tức nói: “Tứ ca chơi cùng cậu.”
Hàn Yến cũng lập tức nói: “Anh em lưỡng lặc sáp đao* vì cậu!”
(*) Lưỡng lặc sáp đao: Đao cắm vào hai bên xương sườn, ý nói không sợ chết.
Sau đó, lại nhắn một câu: “Anh ấy muốn chen dao vài hai xương sườn của anh…”
Những người khác bật cười, Chính Hiền nói: “Chị dâu Hoa Đào, chị thật quậy…”
“Ha ha, mọi người trò chuyện tiếp đi.”
Kaya nói: “Trong tay tôi có 200 triệu, làm đầu tư đi.” Kaya vô cùng phù hợp đầu tư, khứu giác rất nhạy bén, không có bí mật nghiên cứu thảo luận với Diệp Đình.
Tần Sênh nói: “Bây giờ tôi là tiểu bạch kiểm, tôi chỉ dựa vào vợ tôi nuôi.”
“Ha ha…”
Quân Dương nói: “Hai căn cứ của tôi đều bị hủy, bây giờ tôi còn nghèo hơn gì… Tôi ủng hộ mọi người về mặt tinh thần.”
Chính Hiền nói: “Các anh các chị cố gắng làm việc, em sinh con cho mọi người…”
“Ha ha ——” Lôi Tuấn gửi hai hình mặt cười ha ha ha lớn.
Lăng Vi nói: “Chồng, em là của anh.”
“…”
Lôi Đình nói: “Show ân ái cái gì, đáng ghét.”
Diệp Đình, Vinh Phỉ, Hàn Yến, Kaya lập tức gặp mặt, năm tập đoàn lớn có tài sản hùng hậu trong Liên Hiệp Quốc đồng loạt phát động tổng công kích MJ!
Trang viện Lác Tháp, lão quỷ Paul thoi thóp nằm trên giường bệnh, kéo dài hơi tàn.
Trong tay ông ta còn nắm tài sản hùng hậu, Irene muốn số tiền này! Liền kéo dài tính mạng cho ông ta, mỗi ngày ép ông ta ký hợp đồng tặng tài sản.
Paul cũng không ngu, ông ta biết một khi ông ta ký tên sẽ lập tức bị Irene ném xuống cống nước thúi đút cho chuột ăn.
Cho nên, bất kể Irene hành hạ ông ta thế nào, ông ta cũng không ký!
Irene giận đến nổi điên ——
Thanh xuân cả đời này của cô ta đều lãng phí trên người Paul, bây giờ lão quỷ này sắp chết, nhưng phân nửa tài sản cũng không muốn cho cô ta!
Sao cô ta có thể không tức? Mặc dù nói Paul chết, tòa án cũng sẽ chia tài sản của Paul cho vợ và con gái ông ta, nhưng… Paul có bao nhiêu đứa con ——
Mấy toa xe lửa cũng không chứa nổi! Nhiều người tới giành tài sản như vậy! Bảo cô ta làm sao có thể nuốt xuống cục tức này!
Lúc này, đột nhiên có người vội vã chạy vào: “Báo cáo phu nhân! Kho hàng chúng ta lại bị người ta lấy hết! Kế toán của MJ cũng xuất hiện vấn đề. PB đã rơi vào trong tay Diệp Đình. Còn có cảng Liên Châu, cảng Phong Vũ, mười mấy cảng của chúng ta đều bị diệt sạch ——”
Paul luôn hôn mê cũng không biết tại sao bỗng nhiên tỉnh lại. Ông ta trợn to hai mắt nhìn hai người kia: “Cậu nói… cái gì? MJ…”
“Phốc ——” Paul phun ra một ngụm máu…