Mục lục
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Trí thấy anh nói chuyện rất trịnh trọng, ông đặt ly trà xuống, cẩn thận nghe anh nói chuyện.

Diệp Đình nói: “Sau khi chuyện này xảy ra, cháu đã suy nghĩ rất nhiều. Chú, thật ra thì nếu chú muốn làm vườn, cũng không nhất định phải đi ra bên ngoài thuê một khu đất làm vườn, trong trang viên này của cháu, có rất nhiều khoảng đất trống, không bằng, chú cứ ở chỗ này làm một vườn hoa, chú thấy thế nào?”

“Hả?” Lăng Trí hơi sửng sốt.

Lăng Vi cũng ngước mắt lên, nhìn Diệp Đình.

Vẻ mặt của Diệp Đình cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt của anh tràn đầy chân thành: “Mặc dù vườn hoa bên ngoài đã được xây sửa xong, nhưng không ai có thể bảo đảm Vương Vinh Diệu và Chu Vân có còn lại tìm người gây phiền toái cho chú nữa hay không...”

Lăng Trí chần chừ rồi gật đầu.

Diệp Đình còn nói: “Nếu chú cảm thấy dùng đất của cháu không thoải mái, chú có thể đóng tiền thuê đất cho cháu. Nhưng cháu sẽ không động vào số tiền này, cháu có thể giúp chú làm một quỹ cho vườn hoa, coi như là chú dùng số tiền thuê đất này quyên tặng cho những người thật sự cần nó.”

“...”

Lăng Trí ngạc nhiên, trái tim ông như vừa bị thứ gì đó chạm vào, những lời nói cỉa Diệp Đình làm ông cảm thấy cực kỳ xúc động!

Đứa nhỏ này... thật sự rất quan tâm đến ông!

Lăng Trí bị anh thuyết phục, cho thuê vườn hoa bên ngoài, Diệp Đình khẳng định sẽ phải cử nhiều người bảo vệ trong bóng tối... Nói không chừng sẽ còn gặp phải nguy hiểm gì.

Nếu ông làm vườn chăm sóc hoa ở trong trang viên này, sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Lăng Trí động tâm, nhưng ông không đồng ý ngay lập tức, ông ấy nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Vi.

Lăng Vi mỉm cười, nói bằng giọng khẳng định: “Chú, anh ấy là chồng cháu, chúng cháu biếu chú là phải! Chú cũng đừng khách khí với chúng cháu, ngày mai cháu sẽ giúp chú chọn một khoảng đất lớn.”

“Được!” Lăng Trí thống khoái đáp ứng.

Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên cúi đầu, nói: “Anh muốn về nhà một chuyến...” Tầm mắt của anh ta rơi vào ngày mùng năm tháng tư trên tờ lịch.

“Cái gì?”

Về nhà?

Lăng Tiêu muốn về nhà nào?

Lăng Vi, Diệp Đình, Lăng Trí, tất cả đều nhìn về phía anh ta, anh ta nói nhà... Là... ngôi nhà đã bị thiêu hủy ở quần đảo Avery đó sao?

Ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về Lăng Tiêu, không biết tại sao anh ta lại đột nhiên nói muốn trở về “Nhà”?

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào ngày mùng năm tháng tư, trong mắt tràn đầy bi thương...

Anh ta nói: “Đã lâu lắm rồi... hoa nhà anh không được tưới nước...”

Trong lòng anh ta rất khó chịu, anh ta từ từ ngước mắt lên nhìn về phía Lăng Trí, rồi nhìn về phía Lăng Vi, rồi lại nhìn về phía Diệp Đình, sau đó bi thương cúi đầu.

Lăng Vi đưa tay nắm lấy tay anh ta, cô biết... ngày mùng năm tháng tư là tiết thanh minh... Lăng Vi nhẹ giọng nói: “Anh tiểu Tiêu, anh muốn trở về, thì cứ trở về đi. Em sẽ trở về cùng anh.”

Lăng Trí cũng nói: “Cha cũng cùng đi...”

Con dâu và cháu gái của ông còn lẻ loi ngoài đó, ông còn chưa đi tế bái bọn họ...

Tiểu Đông Ni thấy Lăng Tiêu đột nhiên buồn bã, bé chu cái miệng nhỏ nhắn, leo vào trong ngực Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu ôm lấy bé, tiểu Đông Ni chớp chớp đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, nói: “Đông Ni cũng đi với cha.”

“Ừ: “Lăng Tiêu hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé, Lăng Trí giơ tay lên, xoa xoa đầu nhỏ của tiểu Đông Ni, đúng là áo bông nhỏ vừa tri kỷ lại vừa đáng yêu là.

Ông rất hy vọng tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni sẽ nhanh chóng khỏe lên. Khi đó, ngôi nhà này sẽ ấm áp biết bao.

Chuông điện thoại di động của Lăng Trí đột nhiên vang lên.

Ông lấy điện thoại ra nhìn, là Trịnh Minh.

Vẻ mặt của ông lập tức lạnh xuống, Trịnh Minh nói muốn mua đất, giá cả dễ thương lượng. Lăng Trí nói: “Hai ngày tới đây tôi có mấy chuyện phải làm, chờ qua hai ngày tới rồi nói tiếp.”

Cũng không chờ Trịnh Minh đáp lại, Lăng Trí đã trực tiếp tắt máy. Cả nhà bọn họ đều đang vui vẻ hạnh phúc, ông không muốn bị những người này khuấy động bầu không khí. Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, phớt lờ đám rùa đen này mấy ngày cũng được.

Hơn mười giờ tối, Diệp Đình và Lăng Vi vui vẻ tạm biệt bọn họ. Hai người ra khỏi nhà gỗ nhỏ, Lăng Vi trở về phòng của mình chuẩn bị hành trang cho chuyến đi đến quần đảo Avery ngày mai.

Cô vừa sắp xếp quần áo, Diệp Đình vừa nháo với cô: “Vợ bớt giận chưa?”

Lăng Vi xếp quần áo: “Chắc chắn là chưa tiêu! Chờ em cùng anh tiểu Tiêu đi bái tế chị dâu về, em sẽ thu thập đám rùa đen khốn kiếp này!”

Diệp Đình ôm lấy cô vào ngực: “Em đừng nóng giận, đừng nóng giận. Cứ từ từ rồi nói.”

Lăng Vi bị anh chọc cho cười phá lên, cái tên bại hoại này! Đột nhiên có người tới gõ cửa. Lăng Vi đi ra ngoài, nhìn thấy Angel mặc bộ đồ jeans, có vẻ như muốn ra ngoài.

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Còn không đợi Lăng Vi hỏi mình, Angel đã chủ động nói: “Tiểu Vi, tôi muốn xin cô giúp tôi một chuyện.”

“Giúp cái gì? Cô cứ nói đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK