Ánh mắt anh tan rã, người cô ngày càng cứng đờ!
Ý chí kiên định hoàn toàn bị thuốc khống chế!
Anh nhìn cô chằm chằm, mắt cô đặc biệt đẹp đẽ, rõ ràng trong suốt như dòng nước, nhưng lông mi dài cực kỳ trêu người.
Anh liếm môi, tầm mắt hướng xuống một chút, ánh mắt khóa chặt môi cô. Môi cô béo mập mê người, cánh hoa óng ánh mềm mại, yếu hầu của anh trượt lên trượt xuống. Giống như ma quỷ, trong nháy mắt dán lên, vồ lấy.
Cô cắn chặt môi, anh không cạy miệng cô ra được, liền nâng tay giữ chặt cô, dùng sức bóp, khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra. Đầu lưỡi của anh lập tức trượt vào.
Lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ cuốn lấy đầu lưỡi cô, lực tàn bạo bá đạo, kịch liệt mút hôn, thậm chí còn xen lẫn cắn xé, điên cuồng cướp đoạt tựa như bão táp.
Lăng Vi muốn cắn anh, nhưng anh bóp cằm cô, cô không làm được gì!
Hương vị ngọt ngào từ đôi môi mềm mại làm cho hơi thở anh ngày càng nặng nề, hôn cô như điên. Một tay khác cũng bắt đầu không yên, đưa tay vào trong áo cô, theo eo thon đi lên.
Cảm xúc mềm mại khiến anh thoải mái hừ lên…
Cả người sảng khoái, mát rượi, lập tức khiến anh muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Anh mút hôn cô mạnh dần, tựa như muốn hút đầu lưỡi cô vào trong bụng.
Đưa tay muốn cởi quần áo cô! Lăng Vi xấu hổ không thôi!
“Không được đụng vào tôi – Cút ngay!”
Tay anh mò tới kéo khóa quần cô, kéo khóe. Lăng Vi nhấc chân, dùng toàn lực liều mạng đè giữa hai chân anh!
Một tay khác cũng anh buông cằm cô ra, tách chân cô, Lăng Vi lập tức cắn môi anh, răng gắng sức! Hung hăng cắn một cái, miệng anh đầy máu.
Máu tươi chảy vào trong miệng người đàn ông, anh chợt thanh tỉnh, lắc đầu. Trước mắt mơ hồ!
Anh lúc thanh tỉnh, lúc mê ly.
Hiển nhiên anh đang liều mạng giãy giụa, đang toàn lực chống cự tác dụng thuốc!
Lăng Vi thừa dịp anh thất thần, rút tay ra, cầm lấy ly nước bên cạnh, đổ lên đầu anh.
Anh chợt thanh tỉnh không ít.
“Vù vù vù…” Bên ngoài đột nhiên xuất hiện một chiếc trực thăng.
Trực thăng quanh quẩn trên tầng.
Gió mạnh thổi tới, không ít nhà giật mình mở đèn, rối rít chạy ra ban công nhìn bên ngoài.
Nhưng không có ai dám lên tiếng mắng, dù sao có thể lái trực thăng, không phải quân đội, thì chính là hắc bang cực lớn!
Trực thăng bay lòng vòng bên ngoài. Luôn có đèn pha chiếu vào.
Người đàn ông chịu đựng không thoải mái trong người, trong nháy mắt lăn tới góc giường, lấy chăn đắp lên người cô.
“Cô tốt nhất đừng lên tiếng, cho bọn họ biết hôm nay cô gặp tôi, bọn họ sẽ giết người giệt khẩu.”
Anh nói ung dung, nhưng giọng cực kỳ lạnh lẽo. Thanh âm thật thấp, ép người ta hít thở không thông.
Lăng Vi không lên tiếng, nằm bất động.
Bây giờ không phải là lúc sử dụng nghĩa khí, nếu cô hô to, để người trên trực thăng phát hiện có người trốn ở đây, những người đó rất có thể sẽ giết cô diệt khẩu.
Chốc lát sau, mười mấy người từ trên trực thăng nhảy xuống, trực thăng bay đi. Mười mấy người đi đứng trên sân thượng đối diện, lẩm bẩm mấy câu ngoại quốc, liền biến mất không thấy.
Người đàn ông ngồi dậy, lấy đèn pin bỏ túi ra chiếu, góc giường không dính máu.
“Những người đó đang tìm anh, anh còn không mau đi?” Lăng Vi siết tay thành quả đấm, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong suốt lóe lên tia sáng.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, không lên tiếng.
Đứng lên, nhìn chung quanh, che vết thương máu tươi đầm đìa, hỏi cô: “Có thể băng bó không?”
“…” Lăng Vi nhíu mày.
Cô cắn răng nghiến lợi: “Đầu óc anh không đập trúng cái gì chứ? Vừa vô lễ với tôi xong, còn hy vọng tôi cứu anh?” Đăng bởi: Thất Liên Hoa