Lôi Niểu Niểu cũng muốn đi Newlay, nhưng cô còn phải học, một tháng nữa còn phải thi đấu, mọi người không đồng ý để cô đi.
Vả lại, cô không có kinh nghiệm truy kích dã ngoại, cô đi, người khác còn phải chăm sóc ngược lại cho cô.
Lý Thiên Mặc xin nghỉ với hiệu trưởng, nói anh phải dẫn cha anh đi khám bệnh.
Lý Thiên Mặc đề cử Tào Duệ với hiệu trưởng. Tào Duệ đã hủy hợp đồng với đại học B, cũng lui khỏi giải thid dấu máy tính. Bất kể Tần Duệ có cùng phe với A Đạt hay không, bọn họ cũng không thể đánh rắn động cỏ.
A Đạt đã được xác định là nhân vật nguy hiểm, Tần Duệ cần phải đợi quan sát. Diệp Đình đã phái người ngầm bảo vệ Tần Duệ, nhỡ đâu, cậu ta bị A Đạt lợi dụng, vậy tình cảnh của Tần Duệ sẽ nguy hiểm.
Lý Thiên Mặc đón cha mẹ nuôi và cha anh Lý Vân Hào vào biệt thự trang viên Diệp Đình, khoảng thời gian anh không ở nhà, anh sợ bọn họ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Anh nói với hiệu trưởng: “Bệnh tình của cha cháu khá nghiêm trọng. Ở nước ngoài có chuyên gia chữa khỏi bệnh này, cho nên cháu muốn dẫn ông ấy đi xem. Chuyện thi đấu, có thể cho Tần Duệ dạy. Năng lực của cậu ấy, chú không cần nghi ngờ, trình độ tuyệt đối là hàng đầu.”
“Được được, vậy làm theo lời cháu đi.” Hiệu trưởng Yến Đại nghe ý kiến của Lý Thiên Mặc, thuê Tần Duệ làm giáo viên hướng dẫn cuộc thi.
Lý Thiên Mặc nghĩ đến Tần Duệ, chợt nói với Diệp Đình: “Anh, A Đạt này quá nguy hiểm! Giờ em nghĩ tới cô ta, em liền rùng mình.”
Lý Thiên Mặc run người một chút, nói: “Bây giờ, A Đạt cũng đã phát giác ra chúng ta đang nghi ngờ cô ta, làm sao bây giờ? Có cần khống chế cô ta không? Em luôn cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm. Cô ta đúng là thành viên then chốt của đế quốc Hắc Dạ, cô ta có quyền lực và sức mạnh, tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của chúng ta.”
Diệp Đình khẽ gật đầu, nói: “Không sai. A Đạt này, chúng ta tuyệt đối không thể phớt lờ.”
Anh híp mắt, nói: “Nếu như anh đoán không nhầm, A Đạt này, chính là người chủ đạo. Cho nên, tạm thời chúng ta không thể động đến cô ta. Bởi vì, một khi cô ta bị khống chế, bọn cướp khẳng định sẽ vỡ tổ! Đến lúc đó, tình thế không dễ khống chế, nhất định sẽ bất lợi với vợ chồng giáo sư Vương và Bạch Bình.”
“...” Lý Thiên Mặc nhíu mày, gật đầu nói: “Đúng thế... một khi bọn cướp biết A Đạt bị bắt, nhất định sẽ giết con tin.”
“Không sai.” Diệp Đình nói: “Anh đã phái người đi giám thị A Đạt, nếu như cô ta thật sự là người điều khiển sự kiện lần này, tiếp đến nhất định cô ta sẽ ra mệnh lệnh tiếp theo cho người Newlay. Khi đó, chúng ta vừa khéo có thể chặn được tín hiệu của cô ta.”
“Đúng, đến lúc đó, chúng ta cũng có manh mối tìm được bọn họ.”
Vương Dần, Lý Thiên Mặc, Diệp Đình và Lăng Vi chia nhau đi chuẩn bị vật tư.
Trước khi lên đường, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi cũng chạy tới.
Lôi Tuấn vô cùng lành nghề với truy kích dã ngoại, An Kỳ Nhi thì càng không cần phải nói. Vả lại, cô ấy cũng rất quen thuộc với tác phong hắc bang, nhiều năm trước đó Vinh Phỉ còn từng ở trong rừng mưa nhiệt đới...
Đi rừng mưa nhiệt đới, không cho Vinh Phỉ đi, chẳng khác nào mất đi một cánh tay.
Lần này đám người xuất cảnh, là hành động bí mật, không liên hệ với cảnh sát.
Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi, Lý Thiên Mặc, đi Newlay trước, Lăng Vi, Diệp Đình, Vương Dần, Lôi Tuấn đi tòa án quốc tế.
Vương Dần hi vọng có kỳ tích xuất hiện, ông cầu khẩn, hi vọng mỗi giây mỗi phút, hi vọng tòa án quốc tế có thể thay đổi ý kiến, cho ông thẩm vấn King Lear, nhưng, không hề!
Mãi đến khi King Lear bị hành hình, văn kiện của Vương Dần, cũng không được phê chuẩn.