Bên trong phòng làm việc giống như có ma vậy, các bạn học “gào khóc” kêu to.
Lý Thiên Mặc ổn định các bạn học, biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc nói: “Là đối phương xâm nhập máy vi tính của các bạn, bức tường lửa của các bạn bị người ta tùy tiện liền công phá.”
Máy vi tính nội bộ trong công ty Lý Thiên Mặc, đều do chính anh làm bức tường lửa siêu cấp, ai cũng không đánh vào nổi.
Nhưng mà, những bạn học này không phải nha. Máy vi tính của mấy bạn học này đều do chính họ mang tới.
Các bạn học lập tức bị chọc giận: “Nhưng cũng thật là quá đáng đi! Đây là hiếp người quá đáng nha!”
Nếu lúc nãy gửi tin nhắn cho Lôi Niểu Niểu xem như là khiêu khích, vậy bây giờ cái này.... xem như là ghê tởm bọn họ sao?
Người ta thật vất vả viết trình tự ra, bọn họ lại phá hư! Cậu biết một trình tự viên viết một trình tự phải tiêu hao bao nhiêu tế bào não không?!
“Con trâu” là rất cực khổ! Cũng quá không tôn trọng thành quả lao động của người khác chứ! Thật là quá đáng!
Các bạn học giận đến không ngừng cắn răng!” Thầy Lý, những người này thật quá đáng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy được! Còn chưa bắt đầu tranh giải đâu đã làm những động tác nhỏ này, thật là quá không biết xấu hổ!”
Lôi Niểu Niểu cũng tức giận, lúc nãy cô đã viết không công trình tự, bây giờ tất cả các bạn học đều bị người ta chơi, cảm giác này, thật! Quá là khó chịu!
Thật giống như cô và các bạn học đều là con khỉ, mặc cho người ta trêu đùa vậy!
Lôi Niểu Niểu siết chặt quả đấm, một người luôn luôn hiếu thắng như cô, lập tức đập bàn nói:“Nhất định phải giết chết bọn họ! Phải giết chết bọn họ!”
Lý Thiên Mặc tạo một bức tường lửa trong máy tính của bốn người họ. Anh để cho bọn họ luyện tập “Khảo sát bước đầu huấn luyện địa ngục.” trước.
Sau đó, Lý Thiên Mặc củng cố bức tường lửa cho máy vi tính của mỗi một người bạn học.
Kỹ thuật của anh là siêu cấp cao, có thể tính là một trong những hacker đứng đầu toàn cầu, người có thể công phá bức tường lửa của anh đến nay còn chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên, Diệp Đình tên biến thái đó là chưa từng thử... Diệp Đình có thể tấn công vào hay không còn khó mà nói.
Lý Thiên Mặc “chỉnh sửa” lại máy vi tính của các bạn học một lần, rốt cuộc đoàn người đã có thể yên tâm luyện tập.
Tiếp theo, cả ngày gió yên sóng lặn, nhưng mà đến buổi chiều lúc năm giờ. Màn hình máy vi tính của Lôi Niểu Niểu đột nhiên “Đinh” xuất hiện khung đối thoại kia nữa: “Lôi Niểu Niểu tiểu thư, buổi chiều khỏe. Thành tâm mời cô cùng đi ăn tối. tôi ở dưới lầu chờ cô.”
Phía sau, còn có một đóa hoa hồng nhỏ màu đỏ.
Không khí nhất thời trở nên quỷ dị, kinh khủng.
Lôi Niểu Niểu xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, cô toét miệng, dùng sức nhéo tay Lý Thiên Mặc: “Không phải anh nói bức tường lửa của mình rất mạnh mẽ sao? Anh xem, lại để cho người ta tấn công vào!”
Lý Thiên Mặc nói nhỏ bên tai cô: “Anh là cố ý thả cậu ta vào, nếu không, làm sao bắt được cậu ta!”