Lăng Vi không nhúc nhích, “Ầm” một cước... Vương Tấn bị đạp bay.
Lão tam của Bạo Phong là tiểu Khải thu chân lại, vẫy vậy chùm tóc màu trắng trên đỉnh đầu mình. Cậu lạnh lùng nhìn Vương Tấn hỏi: “Còn chưa nhận ra tiểu gia là ai sao?”
Vương Tấn đang lăn lộn đột nhiên sững sờ, Vương Vinh Diệu trợn to hai mắt nhìn..... Đây không phải là Long Văn sao? Nhưng mà, lại có chút gì đó không giống nhau....
Lăng Vi cười: “Long Văn là người của tôi.”
Vương Vinh Diệu suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Lăng Vi liếc ông, cười nói: “Cuối cùng hai miếng đất đó cũng là của tôi mà không phải các người. Tôi bán mấy miếng đất không có chút quan hệ gì tới ông cả. Tại sao ông lại tức như vậy chứ? Đồ của tôi tôi không vội thì thôi, ông gấp cái gì chứ? Thật là hoàng thượng không vội thái giám gấp. Ha ha....”
Lăng Vi cười, còn nói: “Cái lão già ông chính là quá tham lam. Đồ của người khác lại nghĩ là của mình. Ông thiết kế hãm hại người khác thì được, người khác phản kháng ngược lại ông không chịu. Sao lại bá đạo, không biết xấu hổ như vậy?”
Đột nhiên Vương Vinh Diệu cười lạnh: “Tao là người xấu, chúng mày là người tốt! Khụ khụ...”
Ông chịu đựng cơn ho, hét to: “Mày cho rằng mày gả cho một người tốt sao? Ba mẹ mày vì sao mà chết, chính mày suy nghĩ thật kỹ đi! Khụ....”
Sắc mặt Lăng Vi lập tức lạnh xuống, ánh mắt sắc bén như dao trừng ông.
Vương Vinh Diệu đắc ý lại hung ác cười: “Ha ha ---- Vương Vinh Diệu tao là chán ghét, là người cướp đoạt tài sản của Lăng gia mày, nhưng mà ba mẹ mày là chết như thế nào, bây giờ mày còn chưa suy nghĩ ra! Chồng mày lúc mười bốn tuổi đã quyết liệt với Bảo La - Lộ Dịch Tư đó, Bảo La - Lộ Dịch Tư bắn chìm tàu hàng của nó, là một đôi vợ chồng hàng hải cứu Diệp Đình, tao nói không sai chứ? Ha ha, sao mày không suy nghĩ thử, tại sao tao lại biết được chuyện cơ mật như vậy?”
Sắc mặt Lăng Vi âm trầm xuống.
“Ha ha ha ---” Vương Vinh Diệu cười to: “Khụ khụ... đó là bởi vì, người hại chết ba mẹ mày không phải tao! Mà là Diệp đình! Là người chồng thân ái của mày! Tai nạn xe cộ đó đúng là tao sắp xếp, nhưng mà người làm chủ sau màn thật là tao sao? Người muốn ba mẹ mày chết, không phải tao! Mà là Bảo La - Lộ Dịch Tư! Tại sao ba mẹ mày chết? Là bởi vì bọn họ cứu Diệp Đình! Khụ khụ --- là bọn họ làm cho Diệp Đình thoát chết trong đường tơ kẽ tóc --- Bảo La - Lộ Dịch Tư muốn giết chết Diệp Đình, lại không tìm được nó, cho nên --- Ba mẹ mày phải chết! Ai bảo bọn họ ngứa tay đi cứu Diệp Đình! Đây mới là sự thật ba mẹ mày bị xe tông chết! Chỉ là hai người chết mà thôi! Cũng đâu quan trọng với mày đâu nhỉ?”
Vương Vinh Diệu càng nói càng kích động, hai mắt ông lòi ra, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán và các động mạch máu trên cổ đều nhảy dựng dựng!
Trái tim Lăng Vi run run, nhưng cô cười lạnh: “Nói tiếp nha, Bảo La - Lộ Dịch Tư còn uy hiếp ông, nếu như ông không sắp xếp cái tai nạn xe cộ này, ông ta liền phá nát Vương thị của các người, đúng không?”
Vương Vinh Diệu hừ lạnh, không nói nữa. Ông biết, cho dù Lăng Vi mạnh miệng cỡ nào, lời này của ông cũng đã “ghim kim” vào lòng Lăng Vi rồi!
Không cần mày giả vờ hiện tại không thành vấn đề, chờ mày về nhà từ từ khóc đi!