Lăng Vi cười đầy anh: “Ngồi dậy dùng cơm trước đi, anh đã đói nhiều ngày rồi...”
Diệp Đình là thật rất đói, lại rất yêu ớt.... nhưng lại không nỡ buông cô ra.... anh thật sự cho rằng không thể ôm cô như vậy nữa... lỡ như cô muốn rời khỏi anh, anh nên làm cái gì?
Diệp Đình ôm chặt, bộ râu ma sát gương mặt cô.... Tay của anh lúc thì xoa mặt, lúc thì bóp bả vai, lúc khẽ vuốt bụng, lúc lại dùng sức xoa xoa cô. Anh không có dục niệm gì, chỉ là muốn chứng thực cô thật sự nằm trong lòng anh, chứng thực cô không có rời khỏi anh vậy. Lăng Vi khéo léo gối lên tay, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực anh gãi gãi như một con mèo nhỏ vậy.
Đột nhiên trong lòng Diệp Đình dâng lên cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có, thì ra..... chỉ ôm cô, hôn cô, lại là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Anh thật..... không nỡ buông tay.... Lăng Vi cũng không có bảo anh đứng lên, đưa tay nhấn chuông, bảo người đưa cháo trắng vào.
Diệp Đình thức dậy tắm, ăn cơm. Mới vừa xong hết Lôi Đình liền gọi video tới, gấp gáp báo cáo với anh: “Anh Đình, thế lực mà lão quỷ Bảo La đào tạo đã bắt đầu phản công!”
“Ừ.” Diệp Đình đã biết sẽ có kết quả này từ sớm.
Mặc dù Bảo La bị bắt, nhưng mà tiền tài, sản nghiệp bí mật của ông còn qáu nhiều, quá nhiều. Bảo La không rõ sống chết, sản nghiệp trong tay ông anh em của anh không lấy được phần nào cả. Cho nên, hắc bang mà Bảo La đào tạo đã bắt đầu công kích sản nghiệp của Diệp Đình ở phía tây.
Nhất là vợ của Bảo La - Lộ Dịch Tư, công chúa Ngả Lâm Đạt của Địch Á quốc. Mặc dù người đàn bà này hận Bảo La đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà, bà phải nghĩ cách tim được Bảo La, nếu không, bà cũng sẽ không có được gì cả!
Bây giờ bà cũng không cần phải nghĩ cách cứu Bảo La, bà chỉ cần tìm được ông, đương nhiên tốt nhất là chỉ cần tìm được xác thôi. Bảo La chết mới được, ông chết, bà mới có thể chia cắt sản nghiệp của ông.
Nhưng mà, bây giờ Bảo La mất tích! Cái này thật làm cho bà khó chịu, luật pháp quy định của quần đảo Ngả Lợi, chồng mất tích hai năm mới có thể chia tài sản của chồng.
Hai năm nha! Sao bà có thể chờ được?
Bên người Bảo La đều là chó sói hổ báo, không có một ai hiền lành! Hai năm sau, nói không chừng ngay cả chút cặn bã bà cũng không có được!
Nước Địch Á vốn là thế lực hắc bang mà Bảo La đào tạo, hơn nữa Ngả Lâm Đạt tàn nhẫn, Diệp Đình mua bán lui tới với phương Tây, phần lớn đều là trong bóng tối.
Đây cũng không phải là lấy đơn vị “trăm triệu” để tính toán giá tiền đơn giản như vậy, tình huống bây giờ là, toàn bộ Dỉnh Phong quốc tế đều bị mây đen bao phủ, giống như lọt vào giữa mưa gió và sấm sét vậy!
Bây giờ Đỉnh Phong mưa gió lay động ---- Phía nam tam giác vàng đang cổ động đả kích thế lực của anh, phía tây nước Địch Á đang nhanh chóng làm tan rã sản nghiệp của anh, Diệp Đình cười, còn kém phía động thôi... có lẽ cũng sắp rồi.
Quả nhiên, Lôi Đình lại tới báo cáo: “Anh.... Nước JP phía đông cũng đã bắt đầu không đứng đán rồi.”
“Ừ.” Diệp Đình nhàn nhạt đáp, đều là chuyện trong dự đoán của anh.
Lôi Đình hỏi anh: “Anh, làm sao bây giờ? Có hành động gì sao?”