Diệp Đình, Lôi Tuấn, Lý Thiên Mặc ngăn Lăng Li ở sau lưng. Tiểu phiên dịch sợ hãi trốn phía sau Lăng Vi. Tiểu tổ Bóng Tối lập tức bảo vệ đoàn người ở chính giữa, đội viên đặc chiến đứng ở ngoài cùng.
Giang Quân đứng thẳng tắp trước đầu tất cả mọi người.
Anh nghễnh đầu, trực tiếp đứng đối diện với những người trên phù đài.
“Hoan nghênh các vị...” Âm thanh một người đàn bà truyền tới. Người này từ từ trong một cánh cửa tối đen đi ra. Cô ta đi đến đài cao nhất.
Cô mang bao tay màu đen, cô ta đưa tay sửa sang lại nón lá rộng vành màu đen. Làm tất cả mọi người kinh ngạc chính là cô ta mang mặt nạ Hill King màu vàng!
Lý Thiên Mặc kinh ngạc nói: “Âm thanh này là A Đạt!”
Cô đang giả làm Hill King? Hay là... Chính cô là Hill King?
Đoàn người ngay lập tức khiếp sợ! A Đạt đeo mặt nạ Hill King...
Nhưng là, đã trải qua bao nhiêu chuyện trong những ngày qua, thật ra thì trong lòng bọn họ đã sớm chuẩn bị.
Lúc này, Diệp Đình cao giọng hướng lên hỏi: “Đây là cách các người chào đón khách sao?”
Người đàn bà cười một tiếng: “Nếu không thì sao? Phải mang tám kiệu lớn tới đón các ngươi sao? Tôi cho các người giữ lại nhiều người như vậy, thật không uổng công tôi coi trọng các ngươi. Tốc độ của các người, so với dự đoán của tôi nhanh hơn rất nhiều.”
Lăng Vi không nhịn được người đàn bà này nói nói nhiều như vậy, cô cười nói: “Cô cho là cô đội nón lá rộng vành, đeo mặt nạ Hill King, cô có thể trở thành Hill King sao? Người ta là đại nhân vật, lời nói cũng đặc biệt tiết kiệm, ai giống như cô đắc ba đắc ba, không xong không có.”
Người đàn bà phía trên, rõ ràng âm trầm xuống. Bởi vì Lăng Vi cảm giác được, sát khí từ phía trên bay đến.
Từ bên trong mặt nạ lộ ra cặp mắt kia, sâu kín màu xanh nước biển!
Trong ánh mắt của người đàn bà tràn đầy hung ác, tràn đầy sát khí!
Lăng Vi nói: “Tôi nhớ A Đạt là mắt đen chứ? Làm sao bây giờ biến thành màu xanh nước biển?”
“Yêu?” Lôi Tuấn cố ý nói: “Cô không phải mang theo mỹ đồng (*) chứ?”
... Đoàn người thật là say say! Trong lúc nghiêm túc như vậy, không muốn cười cũng không được?
(*) len đeo mắt.
Lăng Vi cũng không để ý nhiều như vậy, cô cố ý chọc tức người đàn bà kia nói: “Nhị Tuấn, Cậu không cần nói nhiều như vậy! Cách xa như vậy, căn bản là không thể thấy rõ ánh mắt cô ta? Mắt cô ta màu xanh nhất định là cô ta cố ý làm như vậy để tạo thêm uy lực đe dọa chúng ta!”
“Ai mẹ...” Lôi Tuấn vỗ bắp đùi, nói: “Chị dâu, chị nói rất có lý!”
Lăng Vi còn nói: “Cũng không nhất định, cũng có thể là mắt to người ta to, quá tụ cạn sạch.”
Lăng Vi vừa nói, vừa cười lên.
Cô nhìn lên phía trên trên, nói: “Hill King này còn thật yêu xú mỹ, nói không chừng, chúng ta thấy A Đạt cũng là dùng mặt giả. Bằng không làm gì phải mang mặt nạ, nhất định là xấu xí đến người không nhận ra, mới mang mặt nạ như vậy.”
“Đúng vậy!” Lôi Tuấn tiếp tục nói: “Giống như chị dâu ta, còn có vợ ta, còn có em gái ta tất cả xinh đẹp như vậy, không cần phải mang mặt nạ. Cũng chỉ những thứ kia oai dưa rách táo trông xấu xí mới dùng mặt nạ.”
“Đúng vậy! Nếu không phải xấu xí người không nhận ra, ai lại dùng mặt nạ chứ.”
Hai người bọn họ nói tiếng trung, bọn người cầm súng phía trên đều nghe không hiểu. Nhưng người đàn bà mang mặt nạ, tất cả đều lọt vào tai!
Cô ta âm ngoan híp mắt một cái.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên móc ra từ trong lòng ngực một viên dạ minh châu, anh nói với tiểu phiên dịch: “Đây là thần tài gia để lại cho anh, anh ấy nói nếu anh lão lão thật thật không quấy rối, anh ấy sẽ để cho tôi đưa hạt châu này cho anh.”
Tểu phiên dịch mê tiền ánh mắt lập tức lóe sáng, anh ta giơ tay lên ở trên y phục lau mồ hôi, anh ta nhìn chằm chằm viên dạ minh châu, nuốt nước miếng nói: “Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”
Diệp Đình đối với anh ta vừa lòng, cười một tiếng, đem dạ minh châu thả vào trong tay anh ta, nói: “Anh hãy dịch những lời vừa rồi của vợ ta và anh em của ta cho những người phía trên kia nghe.”
“Thỏa đáng!” Tiểu phiên dịch đặt viên dạ minh châu ở trong túi, tay anh ta không chịu lấy ra, một mực ở trong túi nắm chặc viên dạ minh châu, giống như rất sợ bi ai trộm mất.
Tiểu phiên dịch hắn giọng, dùng địa mật ngữ phương, cao giọng chống đầu nói: “Hill King là người xấu xí, nếu không tại sao phải mang mặt nạ!”
“Ca ca ca ——” tất cả bọn người đều đem súng trong tay lên nòng!
“A nha!” Tiểu phiên dịch sợ hãi trốn phía sau Lăng Vi. Anh ta kéo quần áo Lăng Vi nói: “Cô nương, cô gặp người không quen, sở gả không thuộc mình a! Cô nhìn một chút... Là anh ta kêu tôi nói, nói xong liền chọc giận những người phía trên! Cô xem…chẳng phải tự mình gây họa rồi sao?!”