Lăng Vi và Diệp Đình nhìn bà chằm chằm.
Bà nhìn Diệp Đình chằm chằm, đột nhiên đứng lên --- bà đi từng bước, từng bước về phía Diệp Đình.... bà nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Đình chằm chằm, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Diệp Đình, trên mặt bà tràn đầy nước mắt, ôm mặt Diệp Đình vừa ôm lại hôn....
Diệp Đình cứng đờ ra. Lăng Vi che mặt, lỗ mũi chua xót làm hốc mắt cô nóng bừng. Diệp Đình nhớ bà, bà cũng nhớ Diệp Đình như vậy nha ----
Lăng vi nhìn ra được nỗi đau cùng tình yêu của bà.... Lăng Vi lau khóe mắt, từ từ đứng lên đi tới ngoài cửa.
Cô vừa đi tới ngoài cửa, đã nhìn thấy Lôi Tuấn ngồi trên ghế gỗ bên cạnh nha, trong tay anh dang bóc một quả hành tây, anh tức giận: “Hành tây này, thật là cay mắt nha.” Lăng Vi không có vạch trần, cô biết anh chỉ là cầm hành tây để che giấu nỗi xấu hổ chính mình khóc thành một dòng sông.
Lăng Vi đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
Cô rút một tờ khăn giấy lau mặt cho Lôi Tuấn, cô đưa tay vỗ vỗ sau lưng anh, đều là đứa bé số khổ nha.... Lôi Tuấn cũng giống Diệp Đình vậy, sinh ra đã không gặp được mẹ của mình.
Diệp Đình còn biết mẹ mình là ai, còn có đầu mối có thể tìm được. Mà Lôi Tuấn, đều không thể chắc chắn mình có phải từ trong kẽ đá chui ra không.
Lăng Vi cũng rất đau lòng Lôi Tuấn, cũng may.... bây giờ anh đã có Hạ Tiểu Hi. Bọn họ ngọt ngào điềm mật, mỗi ngày cũng rất vui vẻ.
Diệp Khanh ôm Diệp Đình, không nhịn được bật khóc. Bà không nói gì, chỉ là ôm Diệp Đình, vẫn luôn khóc, vẫn luôn khóc...
Lăng Vi sợ bà khóc bị bệnh, liền đứng lên trở lại trong phòng.
Diệp Đình cứ cứng ngắc như vậy, Diệp Khanh cũng cứ đứng như vậy. Lăng Vi đi tới bên cạnh bọn họ, Diệp Khanh khóc đưa tay ra, cùng ôm lấy Lăng Vi vào ngực, bà khóc không dừng được.
Lăng Vi vỗ lưng bà, một cái, một cái.... Tâm tình Diệp Khanh từ từ ổn định lại.
Lăng Vi nhẹ giọng hỏi bà: “Trước kia chúng con có mở một buổi triển lãm tranh, bà cũng có đi tham gia đúng không? Ít ngày trước chúng con tìm thấy nút áo của bà, lập tức tìm được video bà tới tham gia buổi triển lãm tranh, chúng con thấy được bức tranh bà vẽ, bà vẽ là “Vi vi mạch thượng hành.”
Hai mắt Diệp Khanh ngấn lệ mông lung nhìn cô, bà lui về sau một bước, đột nhiên xoay người “tạch tạch tạch tạch” đi vào một căn phòng nhỏ, rất nha, bà cầm mấy cái khung tranh ra hết.
Lăng Vi vội vàng chạy tới giúp bà.
Diệp Khanh thấy cô đi tới, chợt sững sốt --- bà nhíu mày, có chút không xác định hỏi: “Di? Hình như tôi đã từng gặp các người. Nhưng mà... lại không nghĩ ra... các người là người nhà bác Lương sao? Ông ấy ở tại cách vách.”
“?” Lăng Vi và Diệp Đình liếc mắt nhìn nhau, đại khái đã rõ, Diệp Khanh... có bệnh mau quên rất nghiêm trọng?