Lôi Đình đi tới trước mặt anh, quơ quơ ngón tay trước mặt anh.
Lôi Tuấn không kiên nhẫn gạt tay cô ra.
“Anh…” Lôi Đình kêu một tiếng thật lớn.
“Hả?” Lôi Tuấn hoảng sợ.
“Anh, anh động kinh sao? Sao cười bỉ ổi như vậy?”
Lôi Tuấn nhíu mày: “Này… sao em lại nói như vậy? Đây là thái độ em gái nói chuyện với anh trai sao hả?”
Lôi Đình bị mắng, Lôi Tuấn vẫy tay với cô ấy, khóe mắt mang theo ý cười: “Không sao… có thể em sắp có chị dâu đấy…”
“Sao cơ?” suýt chút nữa Lôi Đình bị dọa đái cả quần: “Ai hả?”
Vẻ mặt của cô đầy hoảng sợ.
Lôi Tuấn nhìn cô đầy xem thường: “Em có bị ngốc không vậy? Anh thích ai… em còn không rõ sao?”
“Không á…” Lôi Đình càng hoảng sợ hơn: “Anh thích ai em chưa nhận ra đâu… chỉ thấy Hạ Tiểu Hi là bị anh ghét bỏ mà thôi… hai hôm nay anh lăn qua lăn lại người ta đến chết đi sống lại… anh chỉ biết cô gái người ta đắc tội anh rồi… làm anh tức giận hả?”
Đột nhiên Lôi Tuấn lờ mờ rồi: “Anh không ghét cô ấy… sao em cảm thấy anh ghét cô ấy chứ?”
“Ôi chao má ơi… đây chỉ là ghét thôi đâu?” Lôi Đình kêu lên: “So với kẻ thù giét cha còn đáng sợ hơn.”
“Sao cơ?” vẻ mặt Lôi Tuấn đầy hoảng sợ: “Không phải thế chứ?”
“Sao lại không thể? Trời lạnh như vậy, mỗi ngày anh bắt người ta đi mua café cho anh, mua xong còn che nóng bắt người ta đi đổi nước khoáng. Người ta đổi xong anh còn nói nước khoáng không có mùi… hơn nữa người ta là trợ lý của giám đốc phòng công chúng, đâu phải là trợ lý của anh…”
Lôi Tuấn tức giận: “Cô ấy nói nhà anh có quỷ, anh phải bắt cô ấy trả giá thật nhiều, làm anh không dám về nhà ngủ.”
Lôi Đình mở to hai mắt: “Mẹ ơi… lúc nào cô ấy tới nhà anh hả? Cái tổ chim đó của anh… ngay cả em cũng không được vào. Vậy mà anh lại cho một cô gái về nhà? Anh… anh không bị sốt đấy chứ? Anh là anh trai em sao? Có phải bị quỷ ám không hả?”
Lôi Đình sờ trán Lôi Tuấn: “Anh, anh đi theo em đến bệnh viện đi, không đúng… đi nhìn đại tiên mới đúng, xua ma trừ tà cho anh.”
Lôi Tuấn gạt móng vuốt của cô ra: “Đừng có nháo nữa, đi đi, không nói nữa, đi ăn cơm thôi.”
……..
Lôi Tuấn chưa có kinh nghiệm yêu đương, cả ngày gây khó khăn cho Hạ Tiểu Hi, anh còn tưởng đó là tình thú, không nghĩ tới… là lăn qua lăn lại người ta hả?
Nhớ tới lời Lôi Đình nói, trái tim Lôi Tuấn run rẩy: “Nếu cứ như vậy nữa thì không hay, sẽ làm tiểu Hi chạy mất… hiện tại giá thị trường của cô ấy tốt như vậy, quả thật người gặp người yêu…” Giang Thành cái quỷ gì, cút xa, còn con sói đói Vinh Tứ nữa, không được, đó là vợ tương lai của anh, anh phải trông chừng thật kĩ.
Nhưng mà theo đuổi con gái…anh không biết.
“Nếu không… đi tìm chị dâu hỏi xem?”
Ừ, Lăng Vi hiểu tiểu Hi nhất, tìm cô ấy không sai.
Buổi trưa Lôi Tuấn đi tới bộ phận thiết kế, Lăng Vi đang cười ngây ngô với một tờ giấy…
Lôi Tuấn yên lặng không một tiếng động đi qua, vừa nhìn, là một loạt con số.
Là 0, 1, còn có 2 nữa.
Nhất định là mật mã, nhưng mà sao chị dâu nhìn mật mã xong lại cười như cô ngốc vậy?
“Chị dâu, chị đang vui vẻ cái gì vậy?”
“Á… mẹ ơi, tên xấu xa nhà anh, làm tôi sợ nhảy dựng.” Lăng Vi sợ tới mức góc gáy dựng ngược: “Anh làm sao vậy? Có việc gì sao?” cô vuốt tóc, gấp gọc tờ giấy lại.