Lôi Thiếu Dục nâng tay lên, vuốt ve mái tóc của cô, nhìn bà bằng ánh mắt ôn hòa: “Có chồng thương, yếu ớt cũng không sao.”
Diệp Khanh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của ông. Bà hỏi: “Chúng ta có nên truyền lời cho tiểu Đình hay không? Em sợ thằng bé và tiểu Vi lo lắng.”
Lôi Thiếu Dục nói: “Anh đã truyền lời cho bọn họ rồi, em cứ yên tâm ở nơi này đi.”
Diệp Khanh lại hỏi ông: “Có nên nói cho cha và Thiếu Tu biết hay không? Bọn họ rất lo lắng cho anh...”
Lôi Thiếu Dục lắc đầu: “Bây giờ chúng ta vẫn không nên nói cho bọn họ biết, kẻ thù anh đang phải đối mặt bây giờ có thủ đoạn cực kỳ cay độc. Nếu bây giờ xác minh thân phận, sẽ chỉ đẩy họ vào vòng nguy hiểm mà thôi.”
Lúc này, tiếng chuông trong túi ông vang lên, báo hiệu có nhiệm vụ khẩn cấp! Diệp Khanh không nỡ rời khỏi ông, bà còn muốn tâm sự với ông ấy... bà còn có cả bụng lời muốn nói với ông.
Lôi Thiếu Dục nhìn vào mắt bà, Diệp Khanh không mất bình tĩnh, từ từ đứng lên, bà vặn ngón tay, lặng lẽ nhìn ông. Thấy ông chậm rãi đứng lên, bà mới nói: “Em sẽ chờ anh trở lại. Ở nhà chờ anh.”
“Được! “ Ông cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của bà. Ông giơ tay lên, vuốt ve gò má tinh tế của bà, lại hôn lên trán bà. Bà ngoẹo đầu, dịu dàng mỉm cười với ông.
Trong lòng ông tràn đầy ngọt ngào lẫn đắng chát, ông buông lỏng tay ra, xoay người rời đi, Diệp Khanh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ông, xuất thần rất lâu.
...
Lăng Vi đi vào thư phòng, chuẩn bị gửi một phần văn kiện cho Hoa Thiểu Kiền. Kết quả... cô vừa mới mở máy vi tính lên, chợt thấy trên màn hình nhảy ra một dòng chữ: “Người ở chỗ tôi, đừng hành động, đừng mong nhớ.”
Lông tóc của Lăng Vi đều muốn nổ tung, ai đây? Ai phát tán virus vào máy vi tính của cô?
“Ôi mẹ ơi... Hù chết mình mất!” Lăng Vi nhanh chóng đi gọi Diệp Đình, Diệp Đình đang định đi đến công ty, anh vừa mới đi xuống tầng dưới, bị Lăng Vi gọi lại. Cô liều mạng vẫy vẫy tay với anh: “Chồng! Anh mau tới —— có tin tức tốt cho anh xem này!”
Diệp Đình đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô. Nhìn thấy vẻ mặt của cô tràn đầy phấn khích, giống như phát hiện ra một lục địa mới. Anh vội vàng nhấc chân bước lên cầu thang: “Sao vậy? Em nhìn thấy cái gì mà phấn khích đến vậy?”
Lăng Vi đặc biệt kích động nói: “Anh đi nhanh đi, đừng nói nhảm nữa! Tin tức tốt mà em nói, chắc chắn có thể dọa cho anh giật mình đấy!”
Diệp Đình mỉm cười trêu ghẹo cô: “Oh, em nóng lòng thế này? Là muốn tắm uyên ương với anh hả?”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, đưa tay đẩy nhẹ anh: “Anh đừng nói nhảm nữa! Còn nói nhảm nữa, em sẽ cắn anh đấy —— “
“Tới đây, cắn đi —— em không cắn anh còn không vui đâu!” Diệp Đình đưa cánh tay ra cho cô cắn, Lăng Vi mỉm cười trừng anh: “Em chưa từng thấy ai có da mặt dầy như anh...” Cô nói xong, đột nhiên nắm lấy cánh tay của anh, cắn mạnh xuống.
“Ai ôi... Quả nhiên là cẩu...” Nhát cắn này khá là dau...
Lăng Vi đẩy anh tới thư phòng, cô chỉ tay vào màn hình máy vi tính, Diệp Đình nhìn lên trên màn hình, chân mày hơi nhướn lên: “Ừ... Cha gửi tới?”
“Chắc là vậy?” Lăng Vi nói: “Ông ấy bảo chúng ta đừng hành động, đừng mong nhớ... đừng hành động là có ý gì? Bảo chúng ta đừng tìm ông ấy, đừng nói cho ông nội biết?”
Diệp Đình gật đầu: “Có lẽ vậy, nơi ông ấy mang mẹ tới, nhất định sẽ phải chịu áp lực cực kỳ to lớn... trước tiên chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến!”
“Được!”
Lăng Vi gửi tài liệu cho Hoa Thiểu Kiền xong, cô trở về phòng chăm sóc cho hai đứa bé. Hai đứa bé cực kỳ không dễ nuôi, ăn, uống, chơi, đi vệ sinh, ngủ... dặc biệt dày vò người khác, cũng may là hai dì chăm sóc bọn chúng cũng cực kỳ có kinh nghiệm. Lăng Vi nhìn hai tiểu bảo bối nhà mình, đúng là càng ngày càng dễ thương, cô cũng càng ngày càng thích hai tiểu Bảo.
Lăng Vi nói chuyện phiếm với hai tiểu bảo bối, vừa hỏi bọn chúng: “Các con muốn tham sự hôn lễ như thế nào? Mẹ giúp các con thế nào...”
Đáng tiếc, ngoài i i a a ra, hai đứa bé đều không nói được chữ nào khác.
Nếu không phải là con ruột, chắc Lăng Vi sẽ đét vào mông hai cục rắm này mất!
Diệp Đình ra khỏi nhà, tiểu đội bóng tối báo cáo với anh ở trên xe: “Tiên sinh, gần đây mấy thế lực ngầm ở phương Tây thường xuyên lục đục đấu đá lẫn nhau. Không biết là ai đang làm tan rã thế lực của bọn họ. Tình hình bây giờ rất khẩn cấp, đã ảnh hưởng đến thế lực của đế quốc hắc dạ lớn nhất.”
Diệp Đình gật đầu.
Tiểu đội bóng tối báo cáo tiếp: “Mặc dù lão quỷ Hoắc Ân còn chưa có động tĩnh gì, nhưng ông ta chắc chắn sẽ không để mặc chuyện này đâu.”
Trong phòng chỉ huy, Lôi Thiếu Dục chỉ vào bản đồ, nói: “Đế quốc hắc dạ của Hoắc Ân đã cảm nhận được áp lực cực kỳ to lớn. Bọn họ ắt sẽ dùng hết toàn lực loại bỏ tất cả những bang phái nhỏ uy hiếp đến bọn họ! Như vậy, chúng ta sẽ phải nhân lúc hỗn loạn, quậy cho bọn họ càng loạn càng tốt! Trong một tháng, chúng ta nhất định phải tạo ra lỗ hổng! Diệt trừ hang ổ của Hoắc Ân!”