Bởi vì hiện tại cô ngoại trừ có bốn người của Phong Bạo thì ám ảnh còn một nửa, một nửa đã áp giải người đi rồi.
Lăng Vi nhìn xung quanh, Chân Dũng, Kim Trạch, tiểu Khải và Conan đều cảm thấy nguy hiểm. Mười lăm người tổ ám ảnh lập tức vây quanh đám người Lăng Vi ở giữa.
Xung quanh công viên Hải dương được vây quanh tường cực kì cao, bốn phía đều là cây đại thụ.
Chân Dũng nhỏ giọng nói: “Chú ý hướng 9h gốc cây đại thụ kia, trên cây có thể có mai phục.”
Kim Trạch, tiểu Khải và Conan nhất trí nhìn qua, tiểu Khải và Conan bảo vệ Lăng Vi ở giữa, Chân Dũng và Kim Trạch bảo vệ Diệp Khanh, bởi vì lần ám sát này là hướng về hai người.
Còn những thành viên khác của ám ảnh đều vây quanh bên ngoài, đột nhiên Lăng Vi nói với tổ trưởng tổ ám ảnh: “Anh dẫn bọn họ đi trước, tôi ở lại đây, bọn họ sẽ không đuổi theo các người.”
Diệp Khanh cũng nói: “Tiểu Nhu, tiểu Phong, hai người nhanh mang tiểu Tony và Lăng Tiêu đi trước đi.”
Kỷ Nhu không chịu: “Tôi không đi, tôi muốn ở bên cạnh mọi người.”
Lăng Vi cắn răng nói: “Dì Nhu, đừng phát tính tình nữa, tiểu Tony không chịu nổi kích thích này, các người đi trước đi, nếu không lát nữa cảnh sát tới còn phải chú ý các người, các người đi trước, lúc cảnh sát tới cũng không đến mức luống cuống tay chân.”
Kỷ Nhu nghĩ nghĩ cảm thấy Lăng Vi nói có đạo lý, thật sự là thế… bà kéo cánh tay Lăng Tiêu, nháy mắt với Bách Phong: “Đi!”
Thành viên tổ ám ảnh lập tức che chở cho bốn người rời đi, sau lưng vang lên tiếng súng Pằng, pằng… quả nhiên trên cây đại thụ hướng 9h có người.
“…” 6, 7 người bị nhánh cây che lấp nhắm súng bắn Lăng Vi và Diệp Khanh.
Đám người Chân Dũng và tiểu Khải đã có chuẩn bị từ trước, lập tức bảo vệ Lăng Vi và Diệp Khanh.
Diệp Khanh không ngừng run lên.
Tiểu Khải che chở cho Lăng Vi, thuận thế bắn về phía cây đại thủ. Đột nhiên Conan nhìn nóc nhà công viên: “Có sung bắn tỉa.”
“..”
Phát hiện thì đã muộn, tay súng bắn tỉa đã bóp cò, nhắm một đường thẳng đầu Lăng Vi.
Thì ra đám người Trâu Cấm lúc nãy chính là để yểm trợ cho tay súng bắn tỉa này.
Đây mới là át chủ bài của bọn chúng.
Lăng Vi không biết nghĩ gì mà ngã sấp ra sau, sau đó xoay mấy vòng, gần như không dừng lại… cô vừa xoay người thì viên đạn đâm sâu vào nền xi măng.
Sau đó bùm một tiếng.
Tiểu Khải kinh ngạc mở to mắt, phu nhân có thể cảnh giác đến thế? Cô ấy biết có tay súng bắn tỉa sao? Vậy mà có thể né được viên đạn?
Mà Lăng Vi căn bản chẳng biết có súng ngắm đầu cô, cô xoay sang bên cạnh cũng bởi vì lời của Diệp Đình đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Cô nhớ Diệp Đình từng nói: “Lúc gặp nguy hiểm thì không cần đứng một chỗ, em càng cử động kẻ thù càng nhắm không chuẩn, còn có, lúc em ngã, kẻ địch sẽ nhắm ngay cơ hội này mà ná súng về phía em, lúc này phát nào chuẩn phát đó. Cho nên tư thế của em có khó coi thế nào, gian nan thế nào, lúc ngã nhớ phải lật nghiêng người, có lẽ có thể cứu em một mạng, hiểu không?”