“Còn lên mặt trăng? Cái này thật là truâ bò!” Tào Duệ nhìn cô, đưa tay cầm hình trên bàn.
A Đạt “hừ”, tiếp tục ăn mì.
Tào duệ liếc cô nói: “Chén và đũa đó anh đã dùng qua. Chính em đi đổi một đôi khác! Trong nồi còn mì, tự mình đi múc.”
A Đạt không để ý tới anh, tiếp tực ăn mì. Ăn vài miếng, không nhịn được trợn mắt: “Em cũng không chê anh, anh ở đó lớn tiếng kêu cái gì?”
Tào Duệ lắc đầu, tính cách này.... thật là thiếu đánh! Nếu đây là em gái ruột của anh, nhất định anh sẽ thu dọn cô!
Tào Duệ cúi đầu nhìn kỹ hình.
Thằng nhóc trong hình thật đẹp trai, thật trắng trẻo, tóc ngắn thoải mái, mang cặp mắt kiếng hình vuông, ánh mắt giảo hoạt thông mình, nhìn liền nhận ra là một người vô cùng thông minh.
Đừng nói khác.... xem khí chất, thật đúng là giống nhân viên nghiên cứu nào đó.
Bối cảnh của tấm hình, là hiện trường của một buổi hổn lễ. Thằng nhóc này mặc một bộ âu phục rễ phụ màu lam nhạt, nhin rất tinh thần hăng hái.
“Di....” Nhìn thấy người quen Tào Duệ hơi kinh ngạc: “Người bên cạnh không phải Lý Thiên Mặc sao? Còn có Niểu Niểu?”
Tấm hình này, là ba vị rễ phụ và ba vị dâu phụ cùng chụp chung.
Lôi Niểu Niểu và Thiên Mặc đứng bên trái nhất, ở giữa là thằng nhóc này và một cô gái mắt to xinh đẹp, bên kia là một đại minh tinh.... Ninh Hạ? Bên cạnh Ninh Hạ là một người đàn ông trầm ổn anh tuấn, là bạn trai xì căng đan của Ninh Hạ, cảnh sát Giang Quân.
Mặc dù Giang Quân là cảnh sát, nhưng danh tiếng cũng không nhỏ, anh quay cái quảng cáo “Ngựa Hoang” kia vô cùng ngang ngược! Xe của Tào Duệ mua chính là Ngựa Hoang, cho nên, anh cũng không xa lạ gì với Giang Quân và Ninh Hạ.
Tấm hình này lập tức để cho anh nhìn thấy bốn người quen. Chỉ có hai người ở giữa là anh không biết.
Tào Duệ đặt tấm hình này lên bàn, lại nhìn một tấm hình khác, đây là chị?
Trong hình là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng mà... nhìn vẻ mặt rất tiều tụy.
Cô không có trang điểm, tóc dài đen nhánh tán loạn đầu vai, tinh thần giống như hơi hoảng hốt.
Người phụ nữ này mặc một bồ đồ trắng, khí chất nhàn nhã, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất kỳ quái.
Cô đứng bên cạnh chiếc xe Rolls Royce màu den. Cửa xe đang mở ra, có vẻ như cô đang muốn lên xe.
Nhưng mà, biểu tình hơi khẩn trương, giống như mới khóc vậy.
Mặt của người phụ nữ này rất đẹp. Nhưng mà, lại cho người ta cảm thấy.... tùy thời đều có thể phát điên....
Cũng không biết tại sao có cảm giác này, người phụ nữ không có nổi điên, nhưng mà ánh mắt lại rất phiền muộn, vô cùng mê mang, yếu ớt, đặc biệt.... tinh thần có vấn đề....
Anh không quen biết người phụ nữ này, nhưng lại cho anh cảm giác rất kỳ quái.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen kia lại thật tốt, còn chưa kịp nhìn kỹ, A Đạt đã cướp hình về.
Cô bõ vào trong cái túi lụa màu đỏ mỏng như cánh ve, hai tấm hình nằm xoay lưng vào nhau, tránh cho đụng phải chính diện sẽ có tổn thương.
Tào Duệ thấy cô bảo bối hai tấm hình như vậy, liền nghĩ tới một chuyện.... anh rót ly nước chanh cho cô hỏi: “Em nói hai người kia là anh ruột, chị ruột, vậy mẹ bị bệnh tại sao lại bảo anh tìm em mà không phải tìm hai người bọn họ?”