Lăng Vi nhìn anh một cái, sờ chốt mở cửa xe lại nghe âm thanh trầm thấp của Diệp Đình vang tới: “Việc này nhỏ thôi, anh sẽ xử lý.”
Lăng Vi quay đầu nhìn anh: “Em đã bao giờ nghi ngờ năng lực của anh chưa?”
Diệp Đình thâm sâu nhìn cô, bên trong ánh mắt của cô đầy tín nhiệm, Diệp Đình chỉ cảm thấy dòng nước ấm tuôn vào trong lòng, thật sự rất yêu bộ dạng lúc này của cô.
Đột nhiên Lăng Vi nâng má anh: “Vất vả cho anh rồi, kỵ sĩ của em.”
Diệp Đình chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào hừng hực, lồng ngực trướng len, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng.
Ánh mắt của anh nóng bỏng thâm thúy, ánh mắt chăm chú nhìn cô như không nổ ra được. Cô như vậy thật khiến anh bị kích thích, so với lúc chọn đậu ở trong phòng ăn còn mãnh liệt gấp trăm lần.
Lăng Vi cầm túi xách vẫy tay với anh.
Đột nhiên anh lại nắm lấy tay cô.
“Này... buông em ra, đây không phải là ở nhà đâu.” Lăng Vi muốn né tránh, hoang mang nói: “Anh quên ngày hôm qua ở phòng đọc sách rồi hả? Bên cạnh còn có không biết bao nhiêu camera đâu.”
Diệp Đình không thèm quan tâm ôm chầml ấy cô, giữ cô ngồi trên ghế ra sức hôn cô: “Đều lộ ra ngoài rồi, ai thích chụp thì chụp, em là bà xã quang minh chính đại của anh, có gì mà phải sợ chứ.” anh hôn cổ cô, lại cắn cắn vành tai cô.
Lăng Vi giữ chặt bờ vai anh: “Diệp Đình... dù có không sợ cũng không thể để bọn họ xem diễn như vậy... nếu anh kìm không được em cũng không phải không thể phối hợp nhưng mà em có thể tìm một chỗ vắng người không?”
Diệp Đình ngẩng đầu liền thấy một đám phóng viên vây quanh ở bên ngoài, sáng hôm nay sau khi lộ ra clip, tỉ lệ người xem tivi như hỏa tiễn cọ cọ bùng lên.
Đủ loại phóng viên đều phát điên chuẩn bị kiếm tư liệu để lên sóng.
Diệp Đình nheo mắt, buông cô ra: “Em vào công ty trước đi, anh đi xử lý đám người này.”
Đột nhiên Lăng Vi hôn anh một cái, bĩu môi ủy khuất nói: “Em không sợ bị lộ ra ngoài nhưng hình ảnh cùng chồng mình bị lộ ra ngoài thật sự rất khó chịu. Hơn nữa đám phóng viên này miệng thối, còn nói em với Hoa Thiếu Kiền hẹn hò, còn lén qua lại, ăn nói quá khó nghe.”
Diệp Đình xoa tóc cô, trái tim đập loạn nhịp.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Lăng Vi đi vào cửa lớn của Laroe.
Diệp Đình nhìn bóng lưng cô, cả lỗ tai đều là âm thanh của cô: “Cùng chồng mình thân thiết…”
Haha… tâm tình của anh tốt vô cùng.
Nâng ngón tay xoa xoa đôi môi bị cô cắn tê dại, nhóc con kia mỗi khi kích động đều cắn môi anh.
Ừ.. Thật ra thói quen này rất tốt, anh thích.
Diệp Đình bình phục lồng ngực đang khô nóng phập phòng, đột nhiên anh muốn hút thuốc, nhóc con kia có khi đáng yêu, có khi hoang dã, lại đơn thuần như tờ giấy trắng.
Anh ấn một dãy dố: “Henry, 3% hạn ngạch tiêu thụ sáu tháng cuối năm không muốn có đúng không?”
“No… no… anh, em đáng điều tra, lập tức chộp con rùa đen kia tới gặp anh.”
Lăng Vi vừa tiền vào cửa lớn Laroe liền bị người nhận ra.
“Là cô ấy…”
“Thật sự không biết xấu hổ...”
“Vì thông qua bản thiết kế mà đi quyến rũ nam thần của chúng ta.”
“Cái đó thì tính là gì, cô ta không chỉ hẹn hò cùng Hoa Thần mà còn chơi trò mập mờ với Diệp tổng, cô không phát hiện VIB đưa tin sao? Hai người hôn môi hơn 10ph, ôi.. thật sự là cay mắt mà.
“Đúng thế, quá phóng đãng rồi, thật làm cho người ta ghê tởm.”
Ba người đàn bà tóc vàng không hề e dè chỉ trỏ trước mặt Lăng Vi, giọng nói đầy trào phúng và khinh thường, không hề che dấu.
Có lẽ nghĩ Lăng Vi không hiểu tiếng anh hoặc là từ đầu không để cô vào mắt.
“Cô ta có thể tiến vào Laroe nói không chừng là dựa vào thủ đoạn, người ta xinh đẹp, bán chút sắc là được.”
“Đúng đó.”
“Hừ… tôi đã nói với các cô rồi mà, đàn bà như cô ta tôi thấy nhiều rồi, ngoại trừ gian díu với đàn ông thì chẳng có khả năng gì.”
Đột nhiên Lăng Vi đứng lại nhìn thẳng người đàn bà mặc váy đỏ.
Người đàn bà này là Judy, là nhà thiết kế bộ phận thứ hai.
Bộ dạng Judy rất khó coi, ăn mặc cực kì hở hang.
Lăng Vi đi về phía cô ta, nhìn chằm hằm hai chiếc răng hô và làn da tàn nhan, cười lạnh: “Là răng quá hô nên không che được cái lưỡi sao? Ăn nói luyên thuyên khắp nơi, cô thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ?”
“Cô nói ai hả?”
“Nói cô đó.” Lăng Vi trừng mắt: “Nhìn bộ dạng ăn mặc của cô hận không hể phơi cái ngực ra cho người ta xem, chính mình muốn bán sắc còn nói người khác.”
“Cô…”
“Cô cái gì mà cô.” Lăng Vi hất cằm, dùng ánh mắt khinh miệt trào phúng nhìn Judy: “Chỉ sợ có vài người muốn bán sắc nhưng ông chủ người ta không thèm nhìn.”
Hai người đàn bà bên cạnh bật cười.
Judy tức giận cả người đỏ bừng, cô ta hung hăng trừng hai người đàn bà bên cạnh, hai người kia liền xám mặt đùn đẩy cô ta rời đi.
Lăng Vi liền hiểu nhất định Judy này bán thân, hơn nữa còn bị cự tuyệt. Nói không chừng là Hoa Thiếu Kiền cho nên vừa nãy lúc Judy nói cô quyến rũ Hoa Thiếu Kiền thì giọng điệu đó…
Lăng Vi cảm thấy buồn cười.
Không nghĩ tới cô chỉ tùy tiện nói mà trúng nhược điểm của cô ta.
“Cô chờ đó cho tôi.” Ngón tay Judy chỉ vào mũi Lăng Vi.
“Chờ làm gì? Có thù oán muốn báo thì phải có năng lực mới được. Tới đây, tôi chờ cô đó.” Lăng Vi khoanh tay lườm cô ta, bày ra vẻ ‘cô cho bà sợ cô sao?”
Judy hung hăng trừng cô.
Lăng Vi không khách khí trừng lại: “Trừng cái gì mà trừng? Lại trừng nữa mắt cũng lồi ra đó. Tôi không kỳ thị người xấu nhưng chọc tới tôi, tôi cũng không phải dễ dãi gì đâu.”
Judy hung hăng cắn răng: “Hừ, đừng có đắc ý, sớm muộn gì cũng khiến cho cô cút đi.” Nói xong dẫm lên đôi giày cao gót cộc cộc rời đi.
“Xí…” Lăng Vi cất bước đi vào tòa cao ốc.
Cho rằng cô lạ nước lạ cái thì có thể tùy tiện bắt nạt hả? Cô kí hợp đồng ba năm với công ty, không vi phạm lỗi lớn thì công ty không thể rang xào được cô.
Judy nói vậy quả thật làm cho người ta cười rụng răng.
Lăng Vi ngẩng đầu cất bước đi vào phòng thiết kế số 1.
“Vivi công chúa - - em tới rồi!” Tony đột nhiên nhảy tới trước mặt cô, ôm chặt lấy cô.
“Vivi công chúa, em quá nhẹ!” Sau đó Đại Hồ Tử Brooke cùng Hall gầy gò vây cô ở giữa.
Lăng Vi hoảng sợ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên bị Tony tóm vai ra sức lung lau: “Vi Vi, mau tới đây, em còn không biết sao? Bản thiết kế của em được thông qua rồi. Thông qua rồi. Em sẽ trở thành phú bà có vui không hả?”