“Thật sự cắt đuôi được rồi?” A không ngừng nhìn ra ngoài.
Mặt những người khác trong xe đầy lãnh khốc. Nhưng thần kinh đều khẩn trương.
Hình như trực thăng không đuổi theo nữa, hơn nữa, bọn họ ra đường lớn, xe trên đường dần nhiều, chiếc xe của bọn họ lúc này vô cùng tầm thường, chạy trên đường hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì.
…
Lăng Vi ở nhà, nằm trên giường, liên lạc với Diệp Đình: “Chồng, bây giờ tiến triển thế nào? Anh có mệt không…”
Diệp Đình và Lôi Tuấn ở trong xe, vừa lái xe vừa hút thuốc, đã sắp nửa đêm, thời gian này, người mệt rả rời. Diệp Đình cười nói: “Không sao, để bọn họ chạy thêm 200m… Chờ đường rộng rãi, lại đuổi theo. Đuổi sát mãi, bọn họ sẽ sợ.”
“Tiểu Đình thế nào? Anh phải coi chừng cô ấy!”
Diệp Đình hút thuốc, cười cười. Lôi Tuấn đột nhiên đoạt lấy máy truyền tin, chen vào: “Chị dâu! Chị không biết anh tôi xuất thân là gì sao? Chị đây là nhìn người qua khe cửa*, coi thường người ta?”
(*) Tương tự câu ếch ngồi đáy giếng.
“Hứ —— Chồng tôi có bản lĩnh gì, đương nhiên tôi biết. Người ta không có hiện trường, tôi sốt ruột…”
“Chị dâu, chị đừng lo, chị mau ngủ đi.”
Diệp Đình đoạt máy truyền tin lại: “Vợ, em nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ quá trễ sẽ ảnh hưởng đứa bé trổ mã.”
“Ừ, em lập tức ngủ. Lo cho các người, không ngủ được.”
Diệp Đình cầm máy truyền tin, chợt nghe bên kia truyền tới tiếng “chụt”…
“Chồng, hôn anh, em nhớ anh, chú ý an toàn nha…” Tai Diệp Đình trong nháy mắt đỏ lên. Lôi Tuấn bên cạnh gào khóc, kêu thảm thiết: “Hai người thật sự đủ rồi! Vợ tôi thì sao? Vợ tôi thì sao?”
“Em ở đây…” Đầu bên kia máy truyền tin truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Tiểu Hi.
Lôi Tuấn thiếu chút nữa bật khóc: “Vợ, mau hôn chồng…”
“Tút tút tút ——” Đầu kia ngắt máy.
Lôi Tuấn khóc “hu hu”…. Nha đầu thúi, em chờ đó cho anh! Chờ anh trở về, làm thế nào cũng phải trừng trị em thật tốt! Hừ! Anh không chỉ gạo sống nấu thành cơm, anh còn phải nấu thành cháo trước!
Lôi Tuấn đang bi phẫn không thôi, máy truyền tin lại vang lên, Diệp Đình ấn nút, liền nghe Hạ Tiểu Hi ở đầu bên kia nói: “Xin lỗi… Vừa rồi Tiểu Vi đưa máy truyền tin cho em, kết quả em cầm không cẩn thận, ấn nút ngắt…”
“Ôi má ơi…” Lạnh lẽo trong lòng Lôi Tuấn cuốn sạch, thật ấm…
Hạ Tiểu Hi che ống nói, nói: “Anh phải chú ý an toàn, không được bị thương nha.”
“Ừ, vợ, em không hôn anh sao? Lỡ như anh bị thương, không về được thì sao?” Hạ Tiểu Hi liền nóng nảy: “Đừng nói bậy bạ! Các anh không tìm chỗ ngủ sao?”
Lôi Tuấn không vui: “Không thể ngủ, phải để cho kẻ địch có cảm giác chúng ta luôn truy đuổi, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ.”
“À.” Hạ Tiểu Hi cầm máy truyền tin, mặt đỏ bừng, cô ta muốn nói vài lời buồn nôn, nhưng da mặt mỏng… Thật sự không thể nói ra. Lăng Vi cười cười, cố ý duỗi người: “Mình đi rửa mặt…”
Sau khi Lăng Vi đi ra phòng ngủ, Hạ Tiểu Hi mới yếu ớt nói: “Lôi Tuấn, em nhớ anh, chờ anh trở lại nha. Chụt…”
Lập tức ngắt máy.
Lôi Tuấn muốn bay…
Tiểu vũ trụ trong nháy mắt bùng nổ: “Anh, chúng ta đuổi theo chưa? Chạy xa quá cũng không đuổi kịp!”
Diệp Đình hí mắt, hút thuốc nói: “Đuổi theo đi ——”
Một cước đạp lút cần ga. Xe thể thao MG lập tức chạy như bay.