Tào Duệ thật thích không khí ở đây, chiến đội lúc đầu của anh, không ai nói chuyện phiếm, ngày ngày chỉ muốn nội đấu, cướp hạng. Gặp mặt đều là qua loa cho có không nói lời thừa thải.
Bảy giờ tối lại có tranh giải, Lôi Niểu Niểu nói: “Anh Tào Duệ, chồng em kêu em đi ăn cơm, lát nữa lại lên.”
“Ừ...”
Ánh mắt của Tào Duệ giống như bị đâm, nhìn chằm chằm chữ “chồng” kia, anh cũng nói gì, cũng off.
Lý Thiên Mặc dọn thức ăn và chén đũa xong hết, đặt chén canh bên cạnh cô.
Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình thật giống một kẻ tàn phế...
Đột nhiên, lại thấy anh cầm một tấm thẻ ngân hàng đặt trước mặt cô.
Lôi Niểu Niểu ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, trên mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Làm gì? Tiền lương lên à?”
Lý Thiên Mặc ngồi bên cạnh đưa tay ôm cô nói: “Tiền bên trong này, cho em. Em mua một căn nhà mình thích, sửa sang lại theo phong cách mình thích, xem như phòng cưới của chúng ta. Sau này chúng ta kết hôn sẽ dời qua ở.”
Lôi Niểu Niểu sững sốt.
Lý Thiên Mặc đưa sát tới nói nhỏ bên tai cô: “Em vẫn còn nhỏ, chưa đến tuổi kết hôn, nhưng mà, ở trong lòng anh, em chính là vợ anh. Anh sẽ dùng hết sức làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người làm chồng.”
Trái tim Lôi Niểu Niểu nhảy “bịch bịch”! Cả người đều sắp thiêu cháy! Cô nóng đến không thở nổi. Anh đối với cô, như trân như bảo, làm cho cô giờ giờ phút phút đều có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm và sự quan tâm lo lắng của anh.
Cô cầm thẻ ngân hàng lên, cảm thấy nặng trĩu.
Có muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì cho phải.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, thật giống như chung quanh bọn họ đều biến thành màu hồng. Lúc này anh vô cùng anh tuấn, vô cùng thâm tình.
Ánh mắt thâm tình thành thật thâm thúy mẹ người, tràn đầy tình yêu.
Trái tim Lôi Niểu Niểu rất loạn, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến những thứ này, thuộc tính của cô chính là ngu ngốc, tùy tiện.
Chưa từng thận trọng như anh vậy. Đột nhiên cô hơi áy náy: “anh tốt như vậy.... em lại kém như vậy.... ngay cả cơm cũng không biết nấu!”
Lý Thiên Mặc xoa xoa tóc, nhìn ánh mắt cô chằm chằm, cười nói: “Em chỉ cần ăn, cười là được. còn nữa, buổi tối đừng gối lên cánh tay anh.... nếu không, sớm muộn gì anh cũng sẽ không đút em ăn no được.”
“...” Lôi Niểu Niểu phun, cô cười to: “Ha ha, cánh tay có đau hay không, có vẻ như không liên quan gì đến đút em ăn no chứ? Động lực của đàn ông, không phải ở cánh tay nha?”
Lý Thiên Mặc 囧, anh đỏ mặt cười nói: “Em nghĩ đến đâu rồi nha! Anh nói là, cánh tay anh đau, không tranh giải được! Anh không tranh giải được, vậy lấy cái gì kiếm tiền, không có tiền, anh lấy cái gì nôi em trắng trẻo mập mạp?”
Lôi Niểu Niểu mới 囧 đâu, cô là cô gái tốt trong sáng nha! Làm mới ngủ, ngủ với anh đã trở nên đen tối như vậy?
Buổi tối, đoàn người cũng ồn ào, để cho Tào duệ làm chủ lực, Lý Thiên Mặc vì để cho Tào Duệ sớm dung nhập vào tập thể này, quyết định cho Tào Duệ làm phụ tá.
Hôm nay, chỉ cần thắng cuộc tranh tài này thật tốt, là Tào Duệ đã có thể cắm rễ ở chiến đội L-G này.
Tranh giải vô cùng thuận lợi, hai người đều là cai thủ hacker mạnh nhất. Cùng nhau liên thủ, đó đúng là thấy thần sát thần, gặp phật giết phật!
Cát Mễ: “Thật lâu không có thoải mái như vậy! Xem so tài lại làm cho lão tử nhiệt huyết sôi trào.”
Tiểu Thao thao: “Cậu tên phế vật này, vậy mà cũng nói! Mẹ nó, tổ hợp Duệ Mặc, luôn vô địch nha! Quả thật là một đôi CP tốt! Buổi tối, truyền hiện trường trực tiếp cho chúng tôi đi!”
Lôi Niểu: “Cậu đi chết đi! Tiểu Thao, cậu ngứa da đúng không?”
Tiểu Thao thao: “Chán ghet1m lại uy hiếp người nhà...”
“...”
Trong chiến đội, lại là từng trận cười “ha ha”
A Đạt nói: “Công nha, thụ nha, quá hữu ái. Cái gì đó.... tôi mua vé máy bay buổi tối, anh Duệ, sau 12 giờ, hẳn là anh ở nhà chứ?