Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cực kỳ lo lắng!
Diệp Đình thu dọn bàn. Anh nói: “Cô ta chưa đi vào bức tường lửa của tôi, cũng may, tôi phản ứng kịp thời. Nếu chú Vương Dần không nói cho chúng ta biết đây là mật mã riêng của đế quốc hắc dạ, tôi cũng không kịp phản ứng nhanh như vậy.”
Diệp Đình vội vàng nói với Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, cậu mau xem lại máy vi tính của cậu đi, xem có bị cô ta tấn công không!”
Lý Thiên Mặc đã sớm nhìn qua, anh ta nói: “Cô ta không tấn công vào máy vi tính của tôi. Bởi vì, cô ta biết trong máy vi tính của tôi chắc chắn không có tài liệu gì quan trọng!”
Lăng Vi chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cô hơi lo âu nói: “Lần này a Đạt xuất hiện, chắc chắn là sẽ có âm mưu lớn! Sở dĩ cô ta cố để lộ ra nhiều đầu mối để chúng ta tìm thấy được như vậy, cũng là để dẫn dụ chúng ta xâm nhập vào máy tính của chúng ta, sau đó sẽ phản theo dõi chúng ta!”
Diệp Đình híp mắt, bình tĩnh nói: “Trong máy vi tính của anh... có thứ gì... có thể khiến cho cô ta phí nhiều công sức như vậy? Nếu chúng ta không cảnh giác, nói không chừng đã để cô ta được như ý nguyện...”
Lôi Niểu Niểu không dám tin hỏi: “Anh Đình, A đạt có thể công phá được bức tường lửa của anh?”
Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Khó mà nói được. Cô ta vẫn luôn che giấu thực lực, bây giờ chúng ta đều không biết thực lực chân chính của cô ta là như thế nào. Nói không chừng... còn ở trên cơ thể anh.”
“...” Mẹ ơi!
Lôi Niểu Niểu cực kỳ kinh ngạc: “Cô ta còn khả năng ở trên cơ anh? Vậy anh mau mã hóa văn kiện của mình đi! Nói không chừng một ngày nào đó, cô ta sẽ thừa dịp anh không chú ý tấn công tới đó!”
Lăng Vi bị lời nói của cô ấy làm cho hơi sợ hãi. Diệp Đình và Lý Thiên Mặc trao đổi máy vi tính, dùng chính kỹ thuật của bọn họ củng cố lại bức tường lửa dày đặc cho đối phương. Làm như vậy, A đạt càng khó xâm nhập được vào.
Vương Dần nói: “Nếu đây là một âm mưu, vậy rất có thể các cháu đều nằm trong tính toán của cô ta... Mọi người đều phải cẩn thận nhiều hơn...”
Lôi Niểu Niểu cảm giác như tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ấy ôm ngực, trước đó cô ấy chưa từng có cảm giác lo lắng, khiến cho tim đập cực kỳ nhanh thế này.
Cô ấy lo lắng đến nỗi giọng cũng như bốc khói, bởi vì, a Đạt mang đến cho cô ấy cảm giác quá nguy hiểm...
Bây giờ cô ấy chỉ cần nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của A Đạt, là cô ấy lại cảm thấy không rét mà run!
Lôi Niểu Niểu lo lắng đến nỗi bụng sôi lên sùng sục.
Lăng Vi bỗng nói tới một chuyện khác, cô nói: “Em vừa mới nhớ tới một chi tiết.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, Lăng Vi nhìn Vương Dần nói: “Chú thử suy nghĩ xem, tại sao dì Bạch Bình phải gửi con mình cho đôi vợ chồng giáo sư nuôi dưỡng? Dì Bạch Bình và đôi vợ chồng này, có quen biết nhau?”
Vương Dần không ngờ rằng suy nghĩ của cô lại nhảy nhanh như vậy, ông ấy hơi sửng sốt, hỏi cô: “Cháu nói thử xem?”
Lăng Vi nói: “Chú suy nghĩ tử xem, cái tên Tử (璌) được đặt theo họ tên của chú. Dì Bạch Bình giao con cho đôi vợ chồng đó nuôi dưỡng, tại sao bọn họ phải dùng cái tên này?”