Mục lục
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vương quản gia gật đầu ra ngoài, thầm nghĩ tiên sinh định để thiết bị truy tung vào răng cấm của phu nhân sao? Cũng đúng, tiên sinh đau lòng phu nhân như thế, làm sao đồng ý để thiết bị truy tung trồng trên tay phu nhân đây, nếu cho vào cánh tay trước hết phải cắt da, sau đó trồng vào thịt, khó tránh khỏi chịu đau, tiên sinh làm sao mà nỡ chứ. Cho vào răng cấm thì khác, chỉ cần mài một lỗ trong răng sau đó để thiết bị truy tung vào đó là được.

Vẫn là tiên sinh có biện pháp.

Vương quản gia ra ngoài nhanh chóng mờ nha sĩ Vương tới.

“Tiên sinh, trước hết để tôi làm kiểm tra cho phu nhân đã.” Nha sĩ Vương cung kính nói.

Diệp Đình đưa tay ngăn cản ông ta: “Chờ một chút…”

Diệp Đình không muốn đánh thức Lăng Vi, tiện thể để nha sĩ Vương cho cô một chút thuốc ngủ, Diệp Đình ngồi bên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Anh để cô dựa vào anh, để đầu cô gối lên cánh tay anh, một cánh tay kia nâng lên nắm miệng cô để Vương quản gia mớm thuốc cho cô.

Diệp Đình mở miệng cô ra, hơi nâng cằm cô, nhìn cô lầm bầm nuốt thuốc sau đó để quản gia cho cô uống nước.

Vương quản gia khẩn trương cầm nước cho cô uống, Diệp Đình khép miệng cô lại, thấy cô nuốt nước mới ôm cô như ôm đứa bé, vỗ tay cô ở trong ngực đung đưa.

Lăng Vi vẫn ngủ nhưng ngủ không sâu nên Diệp Đình vẫn ôm cô.

Chờ cô ngủ sâu mới nói: “Kiểm tra răng hỏng cho cô ấy đi.” Diệp Đình ôm cô rời khỏi phòng ngủ đi tới một phòng khám răng.

Vương quản gia và nha sĩ Vương nhìn nhau, nha sĩ Vương nghi hoặc nhìn Diệp Đình, ý của tiên sinh là nếu không sao thì không cần gắn nữa hả?

Vương quản gia bình tĩnh bảo ông ấy không cần lắm miệng.

Chỉ hy vọng phu nhân có răng sâu, vừa hay cho thiết bị truy tung vào chỗ dó.

Nếu không có răng sâu thì phải nghĩ cách khác.

Đi tới phòng khám răng, Diệp Đình đặt Lăng Vi xuống, anh ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô.

Nha sĩ Vương khẩn trương ngồi xuống: “Tiên sinh, mờ tách miệng phu nhân ra, nhìn xem có chiếc răng cấm nào bị sâu không.”

Diệp Đình tách miệng cô ra.

Lăng Vi mở miệng, nha sĩ Vương cầm đèn pin nhỏ trong tay soi vào bên trong, nhìn một hồi cũng không thấy chiếc răng sâu nào.

Trên trán nha sĩ Vương đổ mồ hôi, cái này… có cần nói tình hình thực tế không đây?

Tiên sinh rất hy vọng để thiết bị truy tung vào trong răng cấm của phu nhân, nhưng phu nhân không có răng hư, vậy làm sao cho vào đây?

Cố ý cho vào thì rất… đau.

Tiên sinh nhìn phu nhân, ánh mắt cưng chiều đó tuyệt đối không để ông ta dùng răng của phu nhân tới khai đao.

Tuy trước đó đã cho cô ấy uống thuốc ngủ.

“Không có răng hư sao?” Diệp Đình nhạy cảm, sao lại không hiểu suy nghĩ của nha sĩ Vương cơ chứ?

Anh buông miệng Lăng Vi ra, phất tay với hai người kia.

Vương quản gia lầm bầm, kiên trì khuyên giải: “Tiên sinh, lúc này phu nhân đã uống thuốc ngủ rồi, đau đớn cũng nhẹ đi, vẫn nên để nha sĩ Vương làm giải phẫu cho cô ấy đi, với tính tình của phu nhân rất khó bị khống chế, nhỡ may ngày nào đó cô ấy quên mang theo di động, nếu gặp phải cướp thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Thân phận của cậu không thể so với người bình thường, vẫn nên chuẩn bị chu đáo.”

Đột nhiên Diệp Đình rét căm nhìn ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK