Mục lục
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong lòng An Kỳ Nhi thầm mắng một câu: Hai cái kẻ không bình thường này! Má nó chứ! Cô ta biết phải chạy như thế nào đây?!

Diệp Đình và Lăng Vi vô cùng cẩn thận tìm kiếm xung quanh. “Chồng, nơi anh vừa mới nói, chính là xung quanh đây đúng không?”

Lăng Vi nhìn thấy loại cây nhỏ mà Diệp Đình đã nói kia, lá của những cây nhỏ quanh đây đều một bên to, một bên nhỏ. Mà bọn họ đã tìm vòng quanh nơi này một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra một khóm độc miêu nho nhỏ nào trên đất trống cả.

Cây cỏ xung quanh đây, đều mọc thành chùm… phạm vi tìm kiếm của họ không hề nhỏ, thế nhưng vẫn không tìm ra được độc khô thảo.

Lăng Vi hỏi anh: “Chồng, hình dạng khác biệt của những lá cây này, liệu có phải là do ánh mặt trời chiếu mà tạo ra hay không?”

Giống như kiểu phía nam có đủ ánh mặt trời, thì lá cây sẽ mọc dày hơn một chút.

Diệp Đình lắc đầu, nói: “Đặc điểm mà em nói này, phần lớn lá cây đều như vậy. Nhưng điểm đặc thù mà anh nói đến, lại chỉ có những cây nhỏ gần đây mới có. Bởi vì mặc dù những thứ cỏ kia có độc tính, nhưng ảnh hưởng không nhiều đến những cây lớn, chỉ có ảnh hưởng đến những cây nhỏ mới được sinh ra. Cho nên, nếu như thật sự có loại cỏ kia, anh tin rằng nó sẽ ở quanh đây.”

Lăng Vi nhìn quanh bốn phía, những nơi gần đây bọn họ đều đã tìm hết rồi…

Lăng Vi hỏi anh: “Chồng, liệu có phải có thứ gì cũng có độc ở gần đây không?”

Diệp Đình gật đầu: “Cũng có khả năng này.”

Hai người họ đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy có một tiếng hét thảm “Á —” từ phía sau truyền đến! Là tiểu Bạch!

Diệp Đình lập tức chiếu đèn pin về phương hướng của tiểu Bạch, tiếng kêu của tiểu Bạch thê thảm khác thường!

Lại nghe vo mắng một tiếng: “Con mẹ nó! Lại dám đánh lén ông đây!”

Diệp Đình và Lăng Vi lập tức chạy qua phương hướng của Vinh Phỉ và tiểu Bạch. Sương mù xung quanh vẫn rất dày đặc, không nhìn thấy rõ bọn họ đang làm gì. Chẳng lẽ nữ sát thủ kia đã đánh lén tiểu Bạch và Vinh Phỉ?

Lăng Vi lập tức thấy gấp gáp!

Lúc Diệp Đình và Lăng Vi chạy đến gần bọn họ, chỉ thấy tiểu Bạch ngã ngồi trên đất, khuôn mặt bị dọa sợ đến trắng bệch. Còn vo và nữ sát thủ kia… hai người đồng thời nắm lấy một con rắn!

Vinh Phỉ nắm lấy tấc thứ bảy của con rắn, còn người phụ nữ nắm tay anh.

“Xì ——” con rắn kia là rắn độc có từng khoanh vàng đen xem lẫn! Nó đang thè cái lưỡi ra ngoài —— “Xì ——”

Tiểu Bạch run rẩy nói: “Cũng may An Kỳ Nhi cảnh giác, một cước đạp con rắn kia ra… nếu không… mông tôi sẽ bị mọc thêm hai con mắt nữa mất!”

An Kỳ Nhi buông tay Vinh Phỉ ra, tay cô ta đang bị trói, lúc con rắn kia vụt đến, cô ta không nắm chắc, cũng may Vinh Phỉ nhanh tay lẹ mắt, túm thẳng vào tấc thứ bảy của con rắn.

An Kỳ Nhi khinh thường hừ một tiếng, nói: “Ít dát vàng lên mặt mình đi! Tôi cũng không phải vì cứu cậu ta, con rắn này cắn cậu ta xong, sẽ lại muốn cắn tôi! Tôi chỉ giữ lại một đường lui cho mình thôi.”

Vinh Phỉ liếc nhìn cô ta, rõ ràng chính là vì cứu tiểu Bạch mà thiếu chút nữa cô ta bị rắn cắn, có gì xấu mà không dám thừa nhận cơ chứ?

Đúng là người phụ nữ khẩu thị tâm phi!

Lăng Vi nhìn chằm chằm con rắn kia, chỉ cảm thấy da đầu cũng tê dại từng đợt… buồn nôn!

Cô vô cùng sợ rắn!

Vừa mềm lại vừa lạnh, suy nghĩ một chút thôi cũng đã nổi hết cả da gà…

Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nói: “Loại rắn độc này có tên là hoàng hoa, chứa kịch độc, thích sống thành bầy… có một con xuất hiện ở đây… có thể thấy được xung quanh đây có rất nhiều con khác… nhất định quanh đây có rất nhiều rắn hoàng hoa…”

Tiểu Bạch bị sợ đến run lẩy bẩy, ngay cả đứng cũng không vững, giọng nói của cậu ta cũng run rẩy theo: “Mau giết chết nó!”

Vinh Phỉ lại nói: “Loại rắn này không thể giết! Bọn chúng sẽ tiết ra một loại mùi, nếu như giết nó rồi, những con rắn khác sẽ tới vây công người giết, để báo thù.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK