Trần Thương quay mặt qua, trừng Lăng Vi, thái độ ác liệt nói: “Tuổi còn nhỏ! Đừng có xía vào quản lắm chuyện thế! Chuyện trong nhà tôi còn cần cô quan tâm à? Ách...” Ông ta mắng chửi người còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác sau cổ phát đau ——
Trần Thương muốn quay đầu lại nhìn là ai can đảm như vậy, dám đánh ông... Đầu còn chưa quay lại, cặp mắt đã trắng dã, lảo đảo ngã xuống đất.
Diệp Đình vội vàng đưa tay đỡ lấy ông.
“Đi —— Rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.” Diệp Đình khiêng lão gia tử, hai người vội vàng lái xe rời đi.
Trên xe, Lăng Vi lo lắng hỏi Diệp Đình: “Quả bom kia ở ngay trong phòng vẽ tranh, lỡ như phát nổ, manh mối của chúng ta lại bị cắt đứt. Tin tức mẹ để lại cho chúng ta cũng không tìm ra được.”
Diệp Đình không nói gì, nhưng Lăng Vi biết trong lòng anh nghĩ thế nào... Bây giờ cô mang thai, mặc kệ tin tức đó quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng bằng sinh mệnh hai mẹ con cô!
Lăng Vi trong lòng thật sự tràn đầy cảm động, đột nhiên nhớ tới cái gì, sốt ruột nói: “Lần này chuyên gia gỡ bom tới đây là... Tần Sênh!” Vừa rồi lúc cô nghe điện thoại của Tạp Nhã, Diệp Đình không nghe thấy. Bây giờ anh còn chưa biết việc này.
Diệp Đình đột nhiên đạp chân phanh ——
Hai người liếc nhau, chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe việt dã màu đen “vèo” một cái, chạy bay qua.
“Đó là xe của Tần Sênh và Tạp Nhã!” Lăng Vi chỉ vào chiếc xe màu đen vừa mới chạy qua.
Diệp Đình vội vàng quay đầu xe, không chờ anh quay xe lại, điện thoại của Tạp Nhã đã gọi tới: “Hai người đi mau, không cần quay lại! Tần Sênh hiện tại đã đi gỡ bom, hai người ở hiện trường, anh ấy sẽ phân tâm!”
Con ngươi Diệp Đình nặng nề, sâu không thấy đáy. Anh giãy dụa suy nghĩ một chút, liền đem xe dừng ở ven đường, gửi tin nhắn cho Lôi Tuấn và Lôi Đình, bảo hai người bọn họ qua đây ở cùng Lăng Vi, anh qua tìm Tần Sênh!
Lúc này, Lôi Tuấn và Lôi Đình đang ở cùng Quân Dương, Vinh Tứ canh giữ bên giường Lý Thiên Mặc và Chính Hiền...
Hai tên ngốc này... Giữa đông còn ngồi ở chòi nghỉ mát uống rượu...
Uống uống liền uống say, hai người ngay tại chòi nghỉ mát uống gió Tây Bắc mà ngủ.
Nếu không phải tiệc cưới của Tần Sênh đã kết thúc, mọi người đều tan, còn không ai phát hiện không thấy hai người này đâu.
Lúc Quân Dương tìm thấy hai người này, chỉ thấy cánh tay Lý Thiên Mặc ôm bả vai Chính Hiền, hai người đầu chụm đầu, ngủ say, bởi vì lạnh... Lạnh đến mức bọn họ nước mũi ròng ròng...
Quân Dương vội vàng gọi Lôi Tuấn, Vinh Tứ lại đây hỗ trợ, Quân Dương nhìn chằm chằm cái tay của Lý Thiên Mặc, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hai đứa này bị ngốc à?! Không có đầu óc à?! Lạnh như thế, không tìm nơi nào ấm áp mà uống! Chạy tới chòi nghỉ mát uống!”
Cũng không biết vì sao... Quân Dương khó chịu, lửa trong ngực hừng hực thiêu đốt! Trong lòng tại sao lại hoảng hốt như vậy?!
Anh xoa xoa ngực, cũng không biết vì sao, buồn bực muốn chết!
Anh lấy cánh tay Lý Thiên Mặc đang quàng cổ Chính Hiền ra, khiêng Chính Hiền bước đi. Lôi Tuấn và Vinh Tứ mau chóng đỡ Lý Thiên Mặc đứng lên, Lôi Tuấn cõng Lý Thiên Mặc, đưa bọn họ đến bệnh viện.
Hai tên ngốc này, sốt cao nghiêm trọng, cảm mạo nặng!
Lôi Tuấn và Lôi Đình ở lại bệnh viện chăm sóc cho bọn họ, cho nên, không đi cùng anh Đình và Tiểu Vi đến Long Thành.
Quân Dương trong lòng vẫn khó chịu, nói thật ra... Ngày hôm qua ở tiệc cưới của anh Sanh, chị Đào Hoa ôm cổ Chính Hiền, hung hăng hôn lên mặt Chính Hiền một cái, còn kéo cổ áo Chính Hiền nhìn vào bên trong... Anh cũng chẳng có cảm giác gì.
Nhưng vừa rồi thấy Lý Thiên Mặc quàng tay ôm cổ Chính Hiền, anh lại...
Sao lại khó chịu như vậy?
Quân Dương có chút ngây ngốc, tim anh nóng rực khó chịu như vậy, rõ ràng là ăn dấm chua (ghen~) mà? Nhưng... anh thật ra ăn giấm chua của ai? Là của Chính Hiền, hay là của Lý Thiên Mặc?
Hai người đều là đàn ông... Của ai thì cũng không bình thường a...
Móa nó!
Anh, đây là bị điên cái gì?