MỘT, TẤM, HÌNH…
“Em chụp một tấm hình tới triển lãm?” Lăng Vi dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Jame, cấu tạo não người này không giống người bình thường, cho nên chuyện làm ra cũng khác với người thường!
Jame đắc ý hất cằm: “Đúng thế! Nếu không thì sao?”
Nói xong, khoác tay lên vai Lăng Vi, phong nhã nháy mắt với cô.
Anh ta nhếch môi, vẫy vẫy tóc quăn màu vàng, cười nói: “Tranh của cô là vẽ trên tường, tôi cũng không thể khiêng tường tới… Cho nên chụp một tấm hình gửi tới… Ha ha…”
Lăng Vi lau mồ hôi: “Đây là triển lãm… hình cũng có thể triển lãm sao?”
“Không sao, dù gì cũng là tác phẩm hội họa.”
Lăng Vi vẫn cảm thấy như bị sét đánh.
Trước khi tới còn buồn bực… Những người này làm sao thấy tranh cô vẽ được?
Lại không nghĩ rằng, chỉ bằng một tấm hình lại vào vòng xuất sắc của cuộc thi Phương Chu Quốc Tế? Ý của Daisy là muốn Lăng Vi mang tranh gốc tới triển lãm, lại không ngờ… Lăng Vi nói: “Bức tranh đó của tôi là vẽ trên tường…” Cô cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Daisy.
Jame còn thản nhiên nói: “Mặt tường kia là tường chịu lực.” Ý là: Không tháo được… Không có cách đem bản gốc tới. Cho nên mới chụp hình.
“Ách…” Daisy nhíu chặt mày.
Cô ta rất nhức đầu.
Cô ta rất muốn nói với Jame: “Anh… Anh thật sự không phải đang chơi chúng em sao?”
Lăng Vi không nhịn được cười lên.
Trong đầu nghĩ, anh giai Jame! Anh còn biết đó là tường chịu lực? Anh biết rõ bức tranh kia không thể nào đem tới đây, anh còn muốn triển lãm cái gì?
Lăng Vi áy náy cười nói với Daisy: “Hay là hủy bỏ tư cách dự thi của tôi đi.”
Daisy cực kỳ tiếc nuối nói: “Vậy thì thật sự quá đáng tiệc, bức tranh này của cô vẽ rất đẹp! Khí thế và vẻ kiêu ngạo của hùng ưng được biểu thị tinh thế, nhất là đôi mắt! Vô cùng khiếp người, chúng tôi chỉ nhìn hình đã có thể cảm nhận được khí thế sắc bén, nếu chính mắt nhìn thấy tác phẩm của cô, tôi nghĩ nhất định sẽ càng rung động! Đặc biệt hơn là bức tranh này của cô là graffiti, rất tùy hứng, nhưng trong tùy hứng lại lộ ra sự dẻo dai. Họa sĩ không thể làm giống vậy.”
Daisy thấy Jame cũng gật đầu, tựa như đồng ý lời giải thích của cô ta, cảm thấy tiếc nuối…
Daisy nhìn Lăng Vi, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu tranh của cô có thể tới triển lãm, tôi cảm thấy rất có lực thực vị trí á quân.”
Lăng Vi cũng rất muốn, vừa rồi cô đi vào, nhìn thấy bảng hiệu trước cửa viết: “Tiền thưởng đạt được vinh quang là 2 vạn, nếu cô có thể nhận được số tiền này, sẽ có tiền mua xe mới. Cho dù không được quán quân, được giải á quân cũng có 12 vạn…”
Lăng Vi thật tiếc.
Thật ra tiền thưởng là chuyện nhỏ, Phương Chu Quốc Tế thật sự rất nổi tiếng… truyền thuyết trong giới hội họa nha…
Được quán quân hoặc á quân cuộc thi của Phương Chu Quốc Tế đồng nghĩa với danh lợi tăng gấp đôi! Cuộc thi thế giới như vậy, rất nhiều người chú ý, tiền thưởng căn bản không là gì, quan trọng chính là cơ hội sau này!
Sẽ quen biết rất nhiều nhân vật nổi tiếng giới hội họa trong buổi triển lãm như vậy, sẽ có rất nhiều cơ hội trao đổi với bậc thầy quốc tế.
Nhưng cô không có cách tham gia.
Thật muốn khóc mà… Cả đời người, cơ hội trọng đại có thể có mấy lần?
Lăng Vi buồn phiền, thậm chí vô cùng sốt ruột, mất mác…
Tại sao ban đầu cô lại vẽ tranh lên tường… Nếu vẽ lên miếng bố to thì sẽ không bỏ qua cơ hội này…
Lăng Vi đau lòng đến rỉ máu.
Dù sao, cơ hội như vậy, cả đời… cũng không gặp mấy lần.
…
Buổi tối, Lăng Vi phiền não.
Cô khoác áo dài ngồi trên ghế mây… cái ghế này… ừm… cô và anh từng ân ái ở đây…
Nghĩ tới chuyện hôm đó, mặt cô đỏ bừng như đang sốt.
Hôm đó, cô cầu xin anh, nói muốn xin nghỉ, anh ngoài miệng đáp ứng, kết quả… anh đè cô dưới ghế mà làm. Cô thở hổn hển cào anh, anh lại nói: “Em xin ngày mai… Dĩ nhiên hôm nay phải vận động thật tốt mới được…”