Hai người lại náo loạn thêm một lúc, sau đó rửa mặt, rồi đến phòng tiếp khách chờ người Lôi gia.
Những người đến đây lần này, có Lôi lão gia tử, Lôi Thiếu Tu. Còn có phu nhân của Lôi Thiếu Tu – Phương Di, và cả con gái Lôi Thiếu Tu – Lôi Niểu Niểu.
Lúc Lăng Vi thấy Phương Di, Phương Di thân thiết nắm lấy tay cô, đặc biệt xin lỗi: “Lần trước gặp mặt tại quán trà, lúc ấy tâm trạng thím không tốt, còn tưởng con hỏi thím chuyện của Thiếu Tu, là muốn hỏi xem lúc nào thím tái giá… lúc ấy thím cảm thấy hơi tức giận, ai biết được con hỏi là vì chuyện này…”
Lăng Vi hơi cười, nói: “Thím xem thím nói kìa… lúc ấy con cũng quá gấp gáp, chưa nghĩ ngợi gì mà đã hỏi, quả thật quá đường đột.”
Phương Di giơ tay lên, sửa lại một vài sợi tóc mai trên trán cô: “Nhiều năm không gặp, con cũng đã lớn thành một cô gái trưởng thành rồi…”
Trên trán Lăng Vi vẫn còn vài sợi tóc rối loạn, cô cũng giơ tay lên vuốt mấy sợi đó ra sau tai. Phương Di thấy cô không ăn mặc đặc biệt mà chỉ tùy ý như ngày thường, liền nghĩ trong đầu: Đại hội nhận thân ngày hôm nay… chưa chắc đã có thể thành công…
Lăng Vi nhanh chóng bảo bọn họ vào nhà ngồi. Lôi gia dẫn cả dì Phương theo tới đây, làm sao cô lại không hiểu dụng ý của họ.
Dù sao trước kia Phương Di cũng là thím của cô, bọn họ cố ý dẫn theo Phương Di đến đây, chính là vì muốn kéo gần quan hệ thêm một chút.
Lôi lão gia tử nói mấy câu, câu nào cũng không rời mấy chữ ‘cháu ta’, cứ như chắc chắn Diệp Đình chính là người nhà ông ta vậy.
Lôi Niểu Niểu không ngừng thầm ói trong lòng: “Ông nội, ông bớt nói mấy câu đi ạ! Bây giờ là xã hội gì rồi chứ, là thời đại gì rồi? Phải tin tưởng vào khoa học ——”
Hai chữ khoa học kia của cô gái, kéo ra đặc biệt dài… cô gái này nói chuyện cũng thật ung dung… giống như đang ca hát, lúc lên lúc xuống… giọng điệu kia, vô cùng có ý tứ.
Cô gái này cắt mái tóc ngắn gọn gàng, năm nay mới hai mươi tuổi, vẫn còn đang học đại học. Dáng dấp cô trông rất xinh đẹp, lúc nói chuyện khuôn mặt luôn tươi cười, biểu cảm vô cùng sinh động.
Lôi lão gia tử mất hứng: “Thời đại nào hả, cũng không thể không nhận tổ quy tông được!”
Lôi Niểu Niểu nói: “Thì có ai không để cho ông nhận đâu? Nhưng mà cũng không thể nhận bừa được! Không phải chúng ta dẫn cả đội giám định đến đây sao? Để cho…”
Cô nhìn Diệp Đình, cười hì hì nói: “Để cho anh Đình của con, và ba con, hai người họ cùng xét nghiệm là đươc rồi, đơn giản biết bao nhiêu… trước khi chưa có kết quả giám định, anh Đình và ông cũng chưa xác định được quan hệ máu mủ, cho nên mấy câu ‘đại tôn tặc, tiểu tôn tặc’ kia của ông cũng không thích hợp…”
Lăng Vi che môi cười, cái nhà này, lại có một đứa trẻ dám đối đáp với ông nội mình như kia. Cô bé, chị coi trọng em!
Lôi Niểu Niểu vừa nói, lại vừa nhìn về Diệp Đình: “Ông nội em ấy mà… cũng là có lòng tốt… hôm nay ông gọi cả nhà em tới, em cũng cảm thấy ông vô cùng tốt. Ông chắc cắn là vô cùng vô cùng hiền lành…” Vừa nói, vừa bật một ngón tay cái lên với Diệp Đình.