Hơn nửa ngày mới run thanh giải thích: “Tổng giám đốc…… Đó là kim đầu phải giữ lại trên tay phu nhân, nếu không... lần tới truyền nước lại bắt đâm lại. Ba ngày tới phu nhân phải truyền nước không ngừng, kim tiêm mà rút ra rút vào mạch máu của ngài ấy không đủ mà đâm.”
Trái tim Diệp Đình....
Đau muốn nghiền nát thành phấn rồi.
*** nó, nếu đàn ông có thể mang thai, anh *** nó quyết không để cô chịu khổ.
Anh nghiến răng nghiến lợi giận đứa bé trong bụng cô.
Còn chưa sinh sao *** nó làm khổ người ta vậy. Chờ đó cho ông đây, chờ con ra ngoài làm sao ông đây thu thập con!
Lăng Vi kéo tay áo Diệp Đình: “Ngày mai em muốn đến công ty xin nghỉ, em muốn ở nhà an tâm dưỡng thai...”
Công việc gì chứ, còn có thể kiếm lại, nhưng đứa bé... thật vất vả mới mang thai, cô không muốn mệt nhọc mà khiến đứa bé chịu khổ.
Lão tiên sinh muốn cô nghỉ, cô nhất định phải nghe lời.
Diệp Đình nghĩ nghĩ, nắm tay cô nói: “Chờ em xuất viện lại đi, thời tiết lạnh như vậy anh không muốn em mệt nhọc.”
Anh cho rằng cô sẽ rối rắm một thời gian đấy, vốn dĩ hiện tại sự nghiệp của cô đang đi lên, hơn nữa động cơ máy của bên Long Đằng đã nghiên cứu hoàn chỉnh, đầu xuân năm sau là có thể đưa ra sản xuất...
Hiện tại mọi chuyện đành để đến lần sau.
Trong lòng Diệp Đình rất mâu thuẫn... anh ngồi xuống mép giường ôm cô dịu dàng hôn lên thái dương của cô, tim như bị dao cắt. Hồ lão tiên sinh nói đứa bé này cơ bản không giữ được...
Lần này trùng hợp thế mà lại song thai... gia tộc bọn họ có di truyền sinh song thai, nhưng không phải ai cũng có. Không nghĩ tới... lần này sao mà trùng hợp như thế?
Nhưng mà sự trùng hợp này... đối với Lăng Vi quả thật chính là tai nạn.
Hồ lão tiên sinh nói: “Nếu một đứa còn dễ nói nhưng mà hai đứa... vách tử cung của cô ấy quá mỏng, chờ đứa bé lớn thêm một chút, tử cung của cô ấy căn bản không cách nào tiếp nhận được hai thai nhi... sinh non là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Dù hiện tại đứa bé có khỏe mạnh nhưng mà... giữ được nhất thời không giữ được mãi. Vốn dĩ vách tử cung đã mỏng, sinh non nếu lần tới mà con song thai thì còn nguy hiểm hơn... nói như vậy sẽ tạo thành thói quen sinh non. Nói dễ hiểu chính là mặc kệ sau này mang thai mấy đứa, muốn bảo vệ đứa bé... càng khó khăn hơn. Cho nên... cố gắng giữ được đứa bé này, nếu sẩy thai, sau này muốn giữ càng khó.”
Diệp Đình đau lòng cả người như bị kim châm.
Anh nắm tay cô, rõ ràng đau nghiến răng nghiến lợi còn cố tình không muốn để cô thấy mà làm bộ cười cười.
Nhưng trong lòng lại như đang rỉ máu, gương mặt lại mỉm cười hạnh phúc.
“Anh xem chúng ta nên đặt đại bảo nhà chúng ta tên gì nhỉ...” Diệp Đình download một phần mềm, nhìn tên nào cũng thấy không xứng với con anh.
Rõ ràng trong lòng đang hoảng sợ nhưng anh không để ý tới.
Dù nôn nóng, dày vò, rõ ràng rất đau nhưng lại như có người cầm thanh dao cùn cứ đâm từng nhát một... anh ** nó lần đầu tiên cảm thấy kiếm nhiều tiền chẳng làm được cái gì. Ngay cả bà xã mình mang thai đều không giữ nổi, kiếm nhiều tiền làm cái gì chứ?
Anh cầm đi động muốn Jayson điều động 5 ngàn vạn đi làm từ thiện, anh ** nó mạch máu trong người muốn phá hủy rồi mà vẫn không biết làm sao.
“Tiên sinh, phu nhân lại phải thay thuốc……” Lần này lại muốn đổi tay, Y tá bình bên tay trái của cô lại đổi sang tay phải.
Trong lòng Diệp Đình nảy sinh ác độc thật muốn giết chết Y tá này.