Tiểu Cầm á một tiếng, nói thật, cô không nghĩ được nhiều như thế…
Lăng Vi lại nói: Không nói đến ‘con ngựa hoang’ của chúng ta ở Laroe không thể so tới, nói xong cư dân mạng có ai tin? Đám cư dân mạng lại nghĩ xe của Long Đằng chúng ta vừa mới lên thị trường đã bị chú ý. Người ta sản xuất Việt dã, chúng ta cũng sản xuất Việt dã, có vết xe đổ của Hào Duệ đấy, các người vẫn chưa thấy rõ sao?”
Tiểu Cầm lấy lại nhịp thở, một lúc sau mới nghẹn ra được chứx ‘Vâng’.
Lăng Vi hòa hoãn nói: “Tuy rằng Laror sản xuất ‘con ngựa hoang’ là do tôi thiết kế nhưng rơi vào trong miệng người có ý đồ, người ta sẽ nói Lăng Vi chỉ biết thiết kế Việt dã, chúng ta hết thời rồi. Tôi nói vậy cô nghe hiểu không?”
Tiểu Cầm kinh hãi gật đầu: “Lăng tổng, chúng tôi không nghĩ được nhiều như vậy, chúng tôi chỉ cảm thấy xe Việt dã thật dễ bán, cho nên liền thiết kế một khoản Việt dã khác.”
Lăng Vi nói: “Cái này không thể trách các cô, các cô kinh nghiệm quá ít. Hiện tại cô thông báo cho tất cả thành viên bộ phận thiết kế lập tức tới phòng họp chờ tôi. Tôi phải nói một chút về định hướng thiết kế của chúng ta.”
“Vâng.”
Lăng Vi để trợ lý thông báo cho Hoa Thiếu Kiền, để anh đến phòng họp mở hội nghị.
Diệp Đình ngồi trên sofa, cánh tay đặt lên tay vịn dựa lưng ra sau, bộ dạng nhàn nhãn thưởng thức Lăng Vi bận rộn.
Nhìn mỹ nhân nghiêm túc làm việc cố gắng giải quyết hết mọi khó khăn, thật làm cho anh cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lăng Vi ngước mắt nhìn anh một cái: “Hôm nay anh không làm việc hả?”
Diệp Đình nói: ‘Không vội, thưởng thức bà xã xinh đẹp mới là quan trọng nhất.”
Lăng Vi mím môi cười tức giận trừng anh nhưng trong lòng lại ngọt như băng tan vậy.
Lúc này trợ lý Lục Phỉ đi tới: “Diệp tiên sinh”, chào hỏi xong mới nói với Lăng Vi: “Lăng tổng, tôi đã thông báo cho giám đốc Hoa, anh ấy và thành viên bộ phận thiết kế đã tới phòng họp.”
“Được, tôi qua ngay.” Lăng Vi giao bản thảo của Hoa Thiếu Kiền cho cô ấy: “Cô mang bản thảo này đưa cho mỗi thành viên bộ phận thiết kế một bản, để bọn họ tham khảo học tập ý niệm thiết kế của Hoa tổng.”
“Vâng, Lăng tổng.”
Lục Phỉ cầm bản vẽ ra ngoài, Lăng Vi lại gọi điện thoại cho bộ phận tài vụ, cô để giám đốc tài vụ gửi báo giá, rất nhanh giám đốc tài vụ gửi bảng báo giá tới.
Dựa theo yêu cầu của Lăng Vi thì động lực phải cao, tạo hình phải sáng tạo, vượt qua mức quy định. Giám đốc tài vụ kết hợp tài liệu, thuế phí, hạ báo giá tiêu thụ thấp nhất 17 vạn… thấp hơn giá này chẳng khác nào phải bù tiền vào…
Lăng Vi nhíu mày, chiếc xe của các cô ướ chừng 13 vạn nhưng làm theo yêu càu thiết kế của cô lại vượt đến 17 vạn…
4 vạn khoảng cách đó làm sao bây giờ?
Diệp Đình đứng lên đi tới bàn làm việc, anh duỗi tay dùng hai ngón tay kẹp bảng báo giá trong tay cô, sau đó thu tay đưa lên trước mặt xem qua.
Anh vừa xem vừa duỗi tay với Lăng Vi, Lăng Vi sửng sốt nhét bút vào tay anh.
Diệp Đình cười với cô: “Vẫn là bà xã hiểu anh nhất…” sau đó nhéo mũi cô một cái.