Lăng Vi đột nhiên đưa tay ra, giữ lấy gương mặt anh tuấn của anh, điều chỉnh tầm mắt của anh.
Quả nhiên... dưới sự kiểm soát của cô, ánh mắt của Diệp Đình không tự chủ được dời xuống.
Cô nửa cúi người xuống, dáng người uyển chuyển cực kỳ nóng bỏng, khiến người ta không đành lòng dời tầm mắt đi.
“Vợ ơi...”
Giọng nói của anh cực kỳ quyến rũ, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.
Thậm chí Lăng Vi có thể cảm giác được anh như vừa ăn phải cái bàn là, từng tế bào nóng ran đang liều mạng nhảy nhảy nhảy, chạy chạy chạy.
Cô ngồi ở ngang bụng anh, như cảm thấy chân mình bị nhiệt độ của anh hâm chín.
“Vợ ơi...” Anh nắm lấy eo cô, bàn tay dần không an phận.
Lăng Vi đánh rớt cái tay của anh, cố ý dời vị trí: “Nầy? Sắp hết năm rồi, bao giờ tổ chức cuộc họp thường niên?”
“Sắp rồi: “ Diệp Đình rịn mồ hôi trên trán: “Em muốn giết chết anh hả?”
Lăng Vi rất hài lòng với hiệu quả này: “À... Không có, không phải chúng ta đang vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau sao? Đến cuộc họp hàng năm lại phải biểu diễn tiết mục, thật là buồn...”
“Không phải em thích biểu diễn nhất sao?” Diệp Đình đột nhiên xoay mình áp đảo lấy cô: “Ai nha...” Lăng Vi ngã xuống trên đệm. Anh chặn cô lại, người áp ở phía trên cô, chống cùi chỏ xuống đất. Từ phần ngực đi xuống, hai người dán sát lấy nhau.
Anh híp đôi mắt đen lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô qua khe hở. Trong mắt cô lóe lên ánh sáng giảo hoạt, giống như thấy chuyện anh bị mình moi con sâu thèm ăn ra, là chuyện đáng để kiêu ngạo đến nhường nào.
Diệp Đình cắn lên vành tai của cô, nói: “Thật ra thì em không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần em nói hai chữ, chồng em sẽ lập tức không quan tâm tất cả hiến thân cho em.”
Lăng Vi buồn cười nhìn anh, hỏi lại anh: “Hai chữ gì?”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước của cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
Nhẹ nhàng nói: “Muốn anh...”
Mặt của Lăng Vi chợt đỏ bừng lên như ngọn đuốc bùng cháy!
Cô nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran lên, cả người cũng dần nóng lên! Ánh mắt của Diệp Đình cực kỳ hoang dã, cả người giống như là một khối đá nam châm lớn, đôi mắt của anh, giống như có ma thuật, hút lấy cô, quấn lấy cô.
Lăng Vi đột nhiên ý thức được, có vẻ như cô đang đùa với lửa.
Nếu không phải quá mệt mỏi, cô nghĩ mình sẽ thật sự bị anh chơi một lần.
Diệp Đình như nhìn thấu sự kỳ vọng và quấn quýt của cô, anh nởi nụ cười xấu xa với cô, cúi người xuống, cọ cằm ở trên đôi môi cô: “Vợ ơi, em có còn nhớ mục đích khóa huấn luyện hôm nay của chúng ta không?”
Lăng Vi giật giật chân mày, cô đột nhiên cảm thấy có loại dự cảm xấu. Cô cố gắng bình tĩnh nói: “ Tiềm năng của con người... Là vô hạn?”
“Chính xác!” Diệp Đình giữ lấy cằm của cô, tùy tiện hôn xuống đôi môi của cô.
“...”
Trời ơi...
Lăng Vi khổ não! Đây không phải là kết quả cô mong muốn!
Cô đang rất mệt mỏi! Tên cầm thú này định muốn cô mệt chết sao?
Ặc... Hình như là cô... tự làm tự chịu...
Tuy nhiên, nếu cứ nhận thua như thế này, cũng không phải là tính cách của cô...
Ngay lúc Diệp Đình hôn đến động tình, Lăng Vi đột nhiên đẩy anh ngã trên sản, rồi cô lăn một vòng sang bên cạnh, nhanh chóng bật dậy rồi chạy ra ngoài: “Ha ha —— bái bai ~ “
Diệp Đình như đang bốc lửa trong người, trong lúc nhất thời ngay cả động anh cũng không cử động được.
Con nhóc hoang dã này!
Chờ —— đến tối hôm nay, thế nào anh cũng phải ăn cô đến cái xương cũng khong còn!
Lăng Vi chạy trở về phòng, vừa tắm, vừa ngâm nga hát.
Tâm tình của cô đang cực kỳ tốt, cô vốn cho rằng kết hôn với Diệp Đình, sẽ là một chuyện rất nhàm chán, lại không nghĩ rằng...
Ha ha, rất ngọt ngào, còn rất thú vị nữa chứ.
“Cạch——” cửa phòng tắm đột nhiên bị vặn ra.
Lăng Vi cả kinh, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô đã khóa thêm rồi sao?
Cô khóa trái ở bên trong, bên ngoài mở thế nào được?