Lôi Thiếu Dục lại nhìn về phía Diệp Đình nói: “Lúc cha nhìn thấy ảnh của con, đã rất khiếp sợ, cha vạn vạn không nghĩ tới... Trên thế giới này còn có người có dáng dấp giống cha... Dĩ nhiên, ngoài Thiếu Tu. Cậu ấy là anh em sinh đôi với cha, lúc ấy cha đã phỏng đoán... chẳng lẽ con là con trai của Thiếu Tu? Nhưng cha lại suy nghĩ lại... Không đúng. Con lớn hơn so với Niểu Niểu sáu tuổi, lúc con ra đời, Thiếu Tu còn chưa kết hôn. Sau đó, cha lập tức điều tra về con, không ngờ rằng... mẹ của con là... Diệp Khanh! Chuyên gia sinh vật học tế bào... đã mất tích hai mươi mấy năm trước, đến nay không rõ tung tích...”
“Vì vậy, vào lúc con nguy nan, cha đã giúp con?”
Lôi Thiếu Dục nói: “Cũng không thể nói là hỗ trợ được, chúng ta vốn phải có động tác lớn, làm như thế coi như là để diễn tập.”
Diệp Đình có thể hiểu được ý trong lời nói này của ông, người có tính cách một lòng chỉ muốn hiến dâng mạng sống của mình cho đất nước như ông, sao có thể vì tình cảm cá nhân mà lạm dụng quyền lực được.
Lôi Thiếu Dục nhìn lướt qua trong kho hàng, nói: “Lần gặp mặt với các con hôm nay rất khẩn cấp. Với cha mà nói, những thông tin tình báo hôm nay con đã trao đổi vô cùng hữu dụng.”
Diệp Đình đột nhiên nói: “Không đúng... sao chỉ có con trao đổi với cha, mà cha không trao đổi gì với con? Không... là sao cha không nói gì!”
ĐM... bây giờ Diệp Đình mới phản ứng được, lão hồ ly này! Anh đã tiết lộ bao nhiêu thông tin cho ông? Anh vẫn luôn bị bẫy cho đến bây giờ, vậy mà trong lòng còn tràn đầy cảm kích và kính yêu lão hồ ly này nữa chứ!
Lôi Thiếu Dục cười lúng túng, giải thích với anh: “Thói quen nghề nghiệp...” Ông suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ cha sẽ trao đổi bước đầu kế hoạch với con, chúng ta sẽ lần theo con đường người phụ nữ da đen này để bắt được Hoắc Ân, chúng ta phải cố gắng bức bách người phụ nữ da đen này đi tìm Hoắc Ân trong vòng một tuần lễ.”
“Vâng...” Diệp Đình gật đầu, anh không hẹn mà cùng có cùng ý tưởng với ông.
Lôi Thiếu Dục tiếp tục nói: “Sau khi bắt được Hoắc Ân, chúng ta sẽ bố trí gián điệp tiếp ứng ở bên trong, nhân cơ hội này gây ra hỗn loạn. Với những thế lực lớn mạnh như đế quốc hắc dạ, chúng ta không thể công kích từ bên ngoài được, mà phải làm tan rã từng phần từ bên trong!”
Ông đưa tay ra miêu tả một cây đại thụ to lớn, giải thích: “Giống như một cái cây đại thụ ngàn năm thâm căn cố đế, muốn dùng sức mạnh trừ bỏ nó, là chuyện rất khó! Nhưng nếu chúng ta dùng chiến thuật đi đường vòng, đào cái lỗ ở trên thân cây, sau đó từ từ móc sạch thân cây. Chỉ cần thân cây trống rỗng, còn lại lớp vỏ bên ngoài, chúng ta cũng có thể dùng đầu ngón tay để đẩy ngã nó. Hiểu không?”
“Con hiểu!” Lăng Vi cướp tỏ thái độ trước, cô nghe rất kích động, còn có cả ngạc nhiên nữa.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với giới hắc đạo gì gì đó, thế lực ngầm gì gì đó... Bây giờ cô cảm giác như mình sắp tham gia vào một hành động cực kỳ to lớn! Cô thật sự rất phấn khích.
Diệp Đình nói: “Năm đó cha chỉ ra mặt làm quản lý nửa năm thôi à, sao cha lại đột nhiên xuống chức? Nếu cha vẫn ở trên cái vị trí đó, không phải là càng có lợi hơn cho cuộc chiến chống lại đế quốc hắc dạ sao?”
Lôi Thiếu Dục nói: “Sự phức tạp của đế quốc hắc dạ, chắc chắn không đơn giản như con tưởng tượng đâu. Trong nửa năm đó, ngày nào cha cũng phải đối mặt với các vụ ám sát! Hơn nữa, một tổ chức lớn như vậy, sẽ không thể để cho đứa con riêng ra mặt quản lý lâu được, nếu cha không tự phát triển một thế lực mạnh mẽ sau lưng, chắc chắn ngay cả nửa năm cha cũng không làm được. Không thể không thừa nhận, lúc ấy cha vẫn còn nghĩ rất đơn giản. Không vào đầm rồng, sao biết đầm rồng hung hiểm. Lúc ấy, mặc dù cha không bị bại lộ thân phận thật sự, nhưng mà, tất cả những thiên la địa võng cha bày lúc trước, đều bị người ta đoán được. Lần đó cha bị mấy ngàn người vây công! Trong sân rộng của đế quốc Hắc dạ, trận gió to nổi lên, mưa như thác đổ! Mấy ngàn người đều giơ súng chĩa vào đầu cha.”
Trái tim Lăng Vi nhảy lên “Thình thịch“.
Cô đặc biệt lo lắng, vô thức giật mình: “Vậy sao cha vượt qua được kiếp nạn đó?”
Lôi Thiếu Dục nhớ lại nói: “Tình hình lúc đó đặc biệt hung hiểm, tất cả mọi người đều muốn mạng của cha! May nhờ một nòng cốt bên ta nằm vùng ở đó bắn một phát đạn vào cha, anh ta cố tình bắt trật một chút xíu, sau đó, cha bị người ta chôn sống. Một người khác tiếp ứng, cứu cha ra lúc nửa đêm, cha mới may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.”
Lăng Vi tựa vào trong ngực Diệp Đình, mặc dù cha nói quá trình cực kỳ đơn giản, nhưng... sự hung hiểm trong đó, thật sự làm người ta run sợ!
Diệp Đình hỏi ông: “Nếu cha đã giả dạng làm con riêng của thủ lĩnh, sao cha vẫn không biết được ai mới là người nắm đế quốc Hắc dạ trong tay? Đó không phải là "Thủ lãnh cha" của cha sao?”
Lôi Thiếu Dục nhìn Diệp Đình nói: “Tất cả mọi người trong chúng ta đều cho rằng là ông ta, nhưng, thì ra là không phải! Còn người này là ai, cha ẩn núp trong đám nòng cốt của đế quốc Hắc Dạ bao nhiêu lâu, cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi thực của người đso.”
“Người này che giấu quá tốt...”
Lăng Vi cảm giác như mình đang nghe sách trời, nhưng điều làm cô kinh ngạc là, cô lại nghe hiểu quyển “Sách trời” này, ha ha...
Cô chợt có cảm giác mình thật thông minh!
Diệp Đình suy đi nghĩ lại những lời của Lôi Thiếu Dục, cảm thấy hơn bận lòng, vừa rồi cha anh nói một tràng rất nhiều thông tin, nhưng có vẻ như chẳng có thông tin gì hữu ích! Suy nghĩ kỹ lại, cũng đúng... sao ông có thể tùy tiện tiết lộ hành động cơ mật như thế này cho người khác.
Lôi Thiếu Dục tạm biệt, ông nhìn Diệp Đình nói: “Khi nào có kế hoạch hành động cụ thể, cha sẽ lại dùng phương pháp cũ liên lạc với con.”
Diệp Đình chợt nghĩ đến một cảnh tượng... anh đang chuyên tâm dồn chí chăm chú nhìn vào máy vi tính xem báo cáo, đột nhiên —— “Bụp”... Màn ảnh tối sầm, văng ra một hàng chữ to: “Kẻ trộm —— kế hoạch đã được hoàn thành, chuẩn bị hành động!”