Lôi Niểu Niểu nói: “Ngược lại không có cãi nhau... Chủ yếu là lúc ấy, mà cũng không thể hoàn toàn trách em nha... Em lúc đó không suy nghĩ được nhiều...Là em quá khẩn trương... Em chưa thấy qua người nào như vậy. Hắc khách a... Lại ngồi bên cạnh em, thật giống như, hay là... Hắc khách thật lợi hại... Ai? Chị dâu, anh ta là hắc khách đúng không?”
Lăng Vi không cười nổi... Đưa tay lên sờ đầu cô, giống như sờ một con mèo nhỏ... Lăng Vi trong đầu nghĩ: Lý Thiên Mặc há chỉ là hắc khách, há chỉ là lợi hại... Thiên Mặc cùng những bằng hữu kia, vậy cũng là đứng đầu tài nghệ thế giới...
Lôi Niểu Niểu “huhu” gào khóc.
Lăng Vi nói: “Không sao, thiên ma không dễ giận như vậy. Ngày mai em hãy gọi điện thoại cho cậu ấy, nếu cậu ấy nhận điên thoại của em có nghĩa là cậu ấy không có tức giận.”
Lôi Niểu Niểu còn muốn nói, căn bản cũng không phải vì những thứ này, là sau đó, cô đụng phải anh ta, nhưng cô lại bỏ chạy...
Nhưng là, ôi! Không nói!
Ngày mai gặp tên Lý Thiên Mặc nói lời xin lỗi... Hy vọng anh ta không phải kiểu người không phóng khoáng như vậy...
Bị nữ sinh đụng một cái, cũng không chết được, mặc dù... Hình như là đau thật... nhưng mà, không đáng!
Buổi tối ngày thứ hai, Niểu Niểu chơi vài bài nhạc để giải trí, nhưng làm sao cũng không qua được cửa!
Trong lòng cô phiền não —— hay là gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc nói xin lỗi... Dù thế nào, đều là cô không đúng.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, Lý Thiên Mặc liền nhận. Lôi Niểu Niểu căn bản không nghĩ tới anh sẽ nghe điện thoại, càng không có nghĩ tới anh lại nhận điện thoại nhanh như vậy!
“Anh Thiên Mặc... Tôi là Lôi Niểu Niểu, tôi gọi tới là muốn nói lời xin lỗi với anh...” Giọng nói của Lôi Niểu Niểu rất nhẹ nhàng... Rất có thành ý...
Ngay lập tức nghe Lý Thiên Mặc đầu bên kia “ừ” một tiếng, Lôi Niểu Niểu liền chấn động: “À... Anh đang ngủ sao? Sớm như vậy à?” Cô nhìn lên tường, mới có hơn tám giờ tối...
Lý Thiên Mặc lại “ừ” một tiếng, Lôi Niểu Niểu hấp tấp nói: “Vậy tôi không làm phiền anh ngủ nữa, anh mau mau ngủ a.”
Lý Thiên Mặc nói: “Cũng không phải là không tỉnh... Có chuyện gì? Nói đi...”
“A? Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng... Chỉ là muốn nói xin lỗi với anh... Tối hôm qua anh thức suốt đêm sao? Ban ngày ngủ à?”
“Không có...” Lý Thiên Mặc khó chịu nói: “Tối hôm tôi đánh tích phân trở lại, hôm nay đi làm nguyên một ngày... Buổi tối năm giờ rưỡi mới trở về ngủ, bây giờ mấy giờ rồi?”
“...” Lôi Niểu Niểu thật là cả người có ác cảm với người ta! Người ta chỉ mới ngủ hơn hai giờ... Nhưng cũng tốt, anh ta hình như không còn tức giận...
Ô ô ô, Anh Thiên Mặc, anh thật là độ lượng! Anh là một đàn ông đích thực nha!
Lý Thiên Mặc dụi mắt, liền nghe cô nói: “Bây giờ mới hơn tám giờ tối, anh ngủ tiếp đi. Cứ coi như tôi không có gọi điện thoại... Nếu như anh quả thực không ngủ được, tôi sẽ hát cho anh nghe một bài.”
“...” Lý Thiên Mặc trong đầu nghĩ: “Cô hát cho tôi nghe, vậy tôi càng muốn đi ngủ.”
Lôi Niểu Niểu suy nghĩ một chút, không biết hát cái gì, đột nhiên nghĩ tới mới vừa rồi cô chơi bài nhạc đó... Mọi thứ trên đó đều là hồ lô.
Cô liền hát: “Hồ lô oa, hồ lô oa, một cá đằng hơn bảy cá dưa. Giọt đệ đáp đại đông động đáp đại, hồ lô oa, giọt đệ đáp đại đông động đáp đại, bản lãnh đại —— yêu tinh! Ta muốn thu thập ngươi —— “
“Ầm ——” đầu bên kia Lý Thiên Mặc giống như rất tức giận quăng điện thoại. Lôi Niểu Niểu mặt đầy mụ mị... Thế nào? Chê cô hát khó nghe sao?
Lý Thiên Mặc cầm gối bưng bít đầu, cái gì chứ? Đứa bé sao? Âm thanh kinh dị xuyên nhĩ a!
Lý Thiên Mặc cũng không ngủ được nữa, trong đầu toàn đứa bé! Đầy đầu, yêu tinh! Ta muốn thu thập ngươi ——
Ôi trời... Kiếp trước không biết đã làm gì nên tôi? Lý Thiên Mặc nhức đầu...
Vị thiên sứ đại tỷ kia thu nạp cô nương này đi! Cô không phải là con khỉ phái tới pha trò hay sao?