Mục lục
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Buổi sáng hôm sau, Lôi Tuấn đưa báo cáo tới: “Anh.... Bảo La đã cung khai. Chúng ta vào mật thất của Bảo La.... lục được chứng cứ năm đó ông ta đã bí mật sát hại vợ chồng Lăng Phong cùng Trầm Minh Nhược....”

Trái tim Diệp Đình, đau như muốn vỡ tan.

Không cách nào kếm nén bi thương ---- còn có tức giận!

Anh phải làm sao, mời có thể để cho tiểu Vi tha thứ anh....

“Oanh ---” Đột nhiên kho hàng của Diệp Đình nổ ---- Lôi Đình gấp gáp chạy tới báo cáo: “Anh ---- bên tam giác vàng thừa dịp hành động! Bọn họ nghe được tiếng gió, biết toàn bộ chúng ta đã điều động tới tiêu diệt Bảo La. Bây giờ, phần lớn nhân viên của chúng ta đều tụ họp ở quần đảo Ngả Lợi này, trong nước trống không nha....”

Diệp Đình đã nghĩ đến kết quả này, nhưng mà, cho dù là chết! Anh cũng phải giết chết lão súc sinh Bảo La này trước ----

“Lập tức về nước! Tất cả mọi người canh giữ bốn hướng!”

Toàn bộ tiểu tổ Ám Ảnh rút lui trở về trong nước. Bảo La bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, từ nhỏ Diệp Đình chính là bị ông nhốt trong căn phòng nhỏ lớn lên, bây giờ cũng để cho lão quỷ này nếm thử cảm giác ở trong đêm tối không thấy được mặt trời, cả ngày đều sợ hãi không biết lúc nào mình chết!

Sau khi Diệp Đình về nước, đến gần ba cái kho hàng tiết kiệm của biên giới tam giác vàng kia, sản nghiệp đã bị chiếm đoạt gần hết. Trong khoảnh khắc, tổng số tiền tổn thất lên đến năm trăm triệu!

Càng thảm hại hơn cái này là, mua bán ở Đông Nam Á bị cắt đứt. Tất cả bến tàu buôn bán của anh đều bị chiếm lĩnh.

Trên màn hình lớn ở phòng làm việc của Diệp Đình, anh thấy được tiểu Ngũ.... mặc dù gương mặt của tiểu Ngũ thảy thay đổi, nhưng ánh mắt kia của anh vẫn như cũ...

Diệp Đình nhìn anh chằm chằm, cứ nhìn như vậy. Bọn họ đều nhìn đối phương chằm chằm, ai cũng không nói gì. Đột nhiên khóe miệng tiểu Ngũ nở nụ cười thâm trầm: “Diệp Đình, lão Cửu! Em thật là anh em tốt của anh, biết bây giờ anh của em nghèo liền lập tức đưa năm trăm triệu tới.”

Tiểu Ngũ cười âm trầm: “Ha ha, cám ơn món quà lớn này của em.... Đội đặc chiến chúng ta, chỉ có em là bạn tâm giao nhất. Anh em sẽ không quên em. Vốn là còn muốn dẫn em dâu tới làm khách, nhưng mà không thể tưởng được là hệ thống phòng vệ của em cũng không tệ.... chờ có cơ hội đi, nhất định sẽ mời em và em dâu tới nơi này của anh làm khách.”

Diệp Đình không nói lời nào, chỉ nhìn anh chằm chằm như vậy. Tiểu Ngũ nhìn anh, cười nhạo. Cắt đứt cuộc gọi video.

Diệp Đình ngồi trên ghế, trầm mặc.

Trái tim của anh, bị từng dao từng dao khoét vào, không biết lúc nào sẽ hết....

Cánh tay của anh gác lên bàn, hai tay che mặt. Nỗi đau trong lòng, là rõ ràng như vậy, càng là cố ý khinh thường, càng làm cho người ta đau đến tột đỉnh.

Nửa tháng qua Diệp Đình chưa từng ngủ.... anh nhức đầu, cả người đau nhói.... đều phát sốt rất cao, đầu cũng mơ mơ màng màng.

Lúc Lăng Vi đi tới, thấy dáng vẻ tiều tụy không giống người của anh.

“Đến phòng ngủ ngủ đi...” Lăng Vi đi tới ôm anh, cô không muốn nhìn bộ dạng này của anh.

Diệp Đình rất mệt mỏi, nhưng mà anh không có ngủ, anh đưa tay ôm, chôn mặt vào ngực cô. Cô đưa tay vuốt sợi tóc của anh: “Anh quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi t đi.... anh còn có em mà...”

Diệp Đình càng ôm cô chặt hơn, Lăng Vi cũng ôm chặt anh: “Đừng đau lòng... anh còn có em.... anh vẫn luôn có em, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.”

Diệp Đình ôm chặt cô, dường như dùng hết tất cả sức lực trong người. Anh biết, cô là muốn nói với anh, trái tim của cô vẫn luôn ở chung cùng nhịp đập với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, trái tim cô cũng sẽ không rời khỏi anh, cô muốn cùng anh “Chân trời cùng đường, mưa gió cùng gánh.”

Cô đỡ mặt anh, để cho anh nhìn thẳng ánh mắt của cô.

Cô ôn nhu nhìn ánh mắt bi thương của anh, cô ngồi lên đùi anh, anh nắm tay cô, từ từ đến gần hôn lấy cô..... Nửa tháng nay, có bao nhiêu đêm tối anh nghĩ rằng.... không bao giờ có thể hôn cô nữa....

Lăng Vi đưa tay ôm cổ, ôn nhu động tình hôn anh, cô nỉ non một lần lại một lần bên tai anh: “Bảo bối, anh còn có em, anh còn có em.”

Diệp Đình ôm cô, mệt mỏi muốn ngủ. Lăng Vi cố ý kéo anh về phòng ngủ. Nhưng mà, Diệp Đình muốn đi tắm rồi mới ngủ, Lăng Vi không cho phép: “Anh hơi phát sốt, không tắm có được không?” Nhưng Diệp Đình vẫn giữ vững muốn tắm. Trước khi anh trở về đã tắm, nhưng anh vẫn cảm thấy mình bẩn..... trong lòng bẩn, tay dơ... còn có máu trong mắt, làm sao cũng không rửa sạch được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK