“Kiếm Ngân, lần sau có giết những yêu tộc đó nữa, nhất định phải đem theo bọn ta đó, ta vẫn chưa được thấy cảnh tượng như vậy đâu.” Nghe Diệp Tinh nói vậy, Viên Viên hưng phấn nói.
“Bốp!”
Lời vừa nói xong, có mấy ngón tay hung hăng gõ xuống đầu cô ấy, một cục u nhanh chóng hiện lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Húc Hồn thu ngón tay của mình lại, xụ mặt nói: “Thực lực của em yếu như vậy, đi xem cái gì? Bất cứ một Bất Tử Cảnh cao cấp nào ở nơi đó chỉ cần thở một hơi thôi em đã xong đời rồi.”
“AAA! Em liều mạng với anh.” Viên Viên ôm cục u trên đầu, nước mắt đầm đìa, lập tức xông về phía Húc Hồn.
Có điều tất nhiên chẳng có tác dụng gì, cô bị Húc Hồn dùng một tay giữ đầu lại, không còn cách nào tiến về phía trước nữa.
Không quan tâm tới em gái mình, Húc Hồn nhìn khuôn mặt có chút ngưng trọng của Diệp Tinh, nói: “Kiếm Ngân, lần này ngươi gây ra động tĩnh quá lớn, mặc dù một lần ngươi có thể giết chết được mười mấy Bất Tử Cảnh cao cấp, nhưng cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của những người khác, ta nghe được tin tức, Bất Tử Cảnh đỉnh cấp của yêu tộc, còn có cả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp của linh tộc và ma tộc đều đang tìm kiếm tung tích của ngươi.”
“Ta biết.” Diệp Tinh gật đầu.
Trước đây đạo chủ Lăng Hằng đã nói với hắn việc này.
Húc Hồn cũng không nói nhiều thêm nữa, dù sao thực lực của Diệp Tinh hiện giờ cũng vượt xa anh ta, tất nhiên sẽ tự có tính toán của mình.
Anh ta không hỏi Diệp Tinh về việc liên quan tới bảo vật khiến cho thời gian trôi nhanh hơn, anh ta coi Diệp Tinh là bạn bè, đây là bảo vật của Diệp Tinh, anh ta cũng sẽ không ngấp nghé.
“Phải rồi, Kiếm Ngân, giờ ngươi có tìm kiếm lệnh bài nữa không?” nói vài câu, Húc Hồn bỗng nhiên hỏi.
“Lệnh bài?” nghe vậy Diệp Tinh ngây ra.
Hắn đổi truyền thừa địa, lấy được bí thuật Huyễn Uyên, ra ngoài sắp xếp một màn chém giết hai mươi mấy cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp!
Những việc này cứ nối tiếp nhau, hắn đã sắp quên mất việc về lệnh bài rồi.
Dù sao Côn Duyên để lại không gian trao đổi đó đã biến mất rồi.
Có điều, lúc hắn lấy được truyền thừa địa, trong không gian vẫn còn lại hai mươi quả Thánh Tâm, quả Tử Lăng... quý giá, từ lúc hắn lấy được truyền thừa địa tới giờ thời gian mới trôi qua hơn hai tháng mà thôi, hai mươi quả Thánh Tâm, quả Tử Lăng đó không biết rốt cuộc hiện giờ đã ra sao rồi.
Côn Duyên cũng không nhắc tới những quả này sắp xếp thế nào.
Rất nhiều suy nghĩ xoay chuyển trong lòng, Diệp Tinh nhìn Húc Hồn cười nhẹ rồi nói: “Giờ ngươi đã thu thập được bao nhiêu lệnh bài Thiên Địa Huyễn Truyền Thừa rồi?”
“Ta có ba tấm lệnh bài Thiên, Địa, Truyền.” Húc Hồn phất tay, ba tấm lệnh bài xuất hiện.
“Ồ?” nhìn ba tấm lệnh bài này, khóe miệng Diệp Tinh lộ ra một tia vui mừng.
Hắn vung tay phải, sau đó có hai tấm lệnh bài xuất hiện, lúc này trên lệnh bài viết hai chữ “Huyễn” “Thừa”.”
“Là lệnh bài chữ Huyễn và lệnh bài chữ Thừa.” Húc Hồn vui mừng nói.
Diệp Tinh cười nhẹ, gật đầu nói: “Ừm, trên người ta cũng còn vài tấm lệnh bài, vừa hay còn mấy tấm mà ngươi thiếu, giờ đây đã thu thập được lệnh bài Thiên Địa Huyễn Truyền Thừa, xem xem có thể đổi được bảo vật không.”
Ong...
Năm tấm lệnh bài rung lên, rất nhiều ánh sáng màu trắng tản ra, sau đó từ từ quấn lại với nhau.
Ánh sáng màu trắng hợp lại, trước mắt Diệp Tinh và Húc Hồn xuất hiện một dòng xoáy màu trắng kỳ lạ.
“Vẫn là cảnh tượng trước đây.”
Diệp Tinh thấy vậy, trong lòng cũng nắm được chút gì đó, hắn không hề do dự, ý thức tiếp xúc với dòng xoáy đó.
Ong...
Ý thức của hắn lập tức xuất hiện trong một không gian kỳ lạ.
“Còn chưa đổi hết?” Diệp Tinh nhìn thông tin trong không gian.
1. Truyền thừa địa (Một khối)... Còn lại: Không.
2. Quả Duyên Thọ (Năm mươi quả)... Còn lại: Không.
3. Áo giáp biến ảo đẳng cấp Bất Tử Cảnh (3 bộ)... Còn lại: Không.
4. Quả Thánh Tâm, quả Tử Lăng... (Một trăm quả): Cần một tổ hợp lệnh bài “Thiên” “Địa” “Huyễn” “Truyền” “Thừa” để đổi, mỗi lần có thể đổi hai mươi quả! Còn lại: Hai mươi quả.
Diệp Tinh nhìn thông tin trong không gian.
Lần này không có ảo ảnh xuất hiện nữa, dường như cảm nhận được Diệp Tinh tới, từng linh quả lập tức xuất hiện, tản ra các dao động khác nhau.
“Răng rắc!”
Sau khi linh quả xuất hiện, bên trong không gian trao đổi này lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt, dường như muốn sụp đổ.
Mà ý thức của Diệp Tinh cũng lập tức tiêu tán.
Lúc này phân thân huyễn tộc của Diệp Tinh đứng ở một nơi trên bí cảnh Thiên Nguyên, Húc Hồn và Viên Viên cũng đứng trước người hắn.
Soạt! Soạt! Soạt!
Từng linh quả không ngừng xuất hiện, các loại dao động lóe lên.
“Woa! Nhiều linh quả quý hiếm quá” Viên Viên ngạc nhiên nói, mắt sáng lên, khuôn mặt bày ra vẻ mê tiền.
Trên mặt Húc Hồn cũng lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
“Húc Hồn, đây là số bảo vật cuối cùng trong không gian trao đổi, chúng ta mỗi người mười quả.” Diệp Tinh cười, nói.
“Được.” Húc Hồn không hề do dự, lập tức gật đầu.
Thực tế, trên người Diệp Tinh cũng có ba tấm lệnh bài Thiên Địa Huyễn Truyền Thừa khác, ai lấy ra ba tấm, ai lấy ra hai tấm cũng được.
Hai mươi linh quả quý giá nhanh chóng được chia xong, không chỉ Húc Hồn và Viên Viên vui mừng, lúc này trong lòng Diệp Tinh cũng vui mừng, không ngờ rằng trước khi rời đi còn có thể lấy được những linh quả quý giá này!
Thu những linh quả đó lại, Húc Hồn nhìn Diệp Tinh cười, nói: “Kiếm Ngân, nếu không gian trao đổi đã hết, vậy thì ta về nhân tộc đây, ngươi có muốn về cùng không?”
Húc Hồn không định ở lại đây, chuẩn bị đổi một nơi khác để du ngoạn.
Ngoài ra, anh ta nhìn người em gái đang nhe nanh múa vuốt với mình, lập tức cảm thấy đau đầu, lần này trở về anh ta phải đưa Viên Viên trở về, lần sau sẽ không cho cô cơ hội chạy ra ngoài nữa.
“Thôi, ta định ở lại thêm một thời gian.” Diệp Tinh cười, nói.
“Vậy được.” Húc Hồn gật đầu.