Giá của chiếc xe này cô ta biết một ít, giá ít nhất là hơn năm mươi vạn! Cho dù giá trị mấy trăm vạn cô ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
"Chị, đây là xe Diệp Tinh mua." Lâm Tiểu Ngư cười giải thích.
Trịnh Đình Đình nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Diệp Tinh sao có thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy? Là mượn tiền mua sao? Hay là...?"
Cô ta biết nhà Diệp Tinh cũng là nông dân, trong nhà cũng không giàu có gì.
Chỉ riêng việc nuôi chiếc xe này cũng không nhất định có thể nuôi* được.
_*Nuôi: đổ xăng_
_*Nuôi: đổ xăng_
"Diệp Tinh mở công ty, kiếm được chút tiền nên mua được cái xe này." Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Diệp Tinh đến bây giờ đều kiếm được mấy tỷ, nếu nói cho Trịnh Đình Đình nghe, không biết Trịnh Đình Đình sẽ có biểu tình gì, cho nên cô chỉ nói một chút.
"Mở công ty? Mua được xe BMW 7 Series?" Cho dù không biết tình huống cụ thể của Diệp Tinh, trong lòng Trịnh Đình Đình cũng bị chấn động.
Đứa trẻ lúc trước ở nhà Lâm Tiểu Ngư bị cô ta đuổi qua hai lần hiện tại lại đạt được thành tựu như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trịnh Đình Đình càng thêm hâm mộ.
Trên đường phố Thượng Hải xe cộ liên tục qua lại, cuối cùng, chiếc xe đã đến một nơi.
"Chị, nơi này chính là nơi em tìm cho chị." Lâm Tiểu Ngư dẫn Trịnh Đình Đình vào một căn phòng.
Đây là một phòng đơn giản, hai mươi hai mét vuông, vị trí địa lý tốt, giá thuê cũng rất rẻ.
"Phiền em rồi Tiểu Ngư." Trịnh Đình Đình cười nói.
Nhìn phòng một chút, hỏi thăm tình hình tiền thuê nhà một chút, Trịnh Đình Đình trong lòng rất hài lòng.
Bây giờ cô ta sẽ làm việc chăm chỉ ở Thượng Hải.
"Chị em chúng ta nói mấy câu khách khí làm gì, chị, chúng ta đi mua chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết đi, sau đó em mời chị đi ăn cơm." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.Mẹ cô chỉ có một chị ruột, quan hệ giữa hai nhà đặc biệt tốt, từ nhỏ cô cũng rất thích đi theo chị họ mình, bài tập về nhà cũng do Trịnh Đình Đình dạy kèm.
Hai người đi vào trong cửa hàng bắt đầu mua sắm, toàn bộ hành trình Diệp Tinh giống như một vệ sĩ đi cùng.
Chờ mua sắm xong, ba người đi tới một quán rau quê*.
_*Rau quê: Rau sạch được trồng ở các trang trại nông thôn, không sử dụng các chất hóa học._
_*Rau quê: Rau sạch được trồng ở các trang trại nông thôn, không sử dụng các chất hóa học._
"Tiểu Ngư, Diệp Tinh?" Lúc này ở trong quán rau quê bên kia cũng có ba người, ba người kia Diệp Tinh còn rất quen thuộc.
Chị em Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên, một người khác vậy là lại là Đổng Nguyệt.
"Lãnh Huyên, chị Vũ Huyên." Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Chu Lãnh Huyên, Chu Vũ Huyên, cười chào hỏi.
Ba người Chu Lãnh Huyên đi tới, Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư, trên mặt hiếm thấy lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tiểu Ngư, các cậu cũng ở chỗ này a?"
"Ừm, bọn tôi chuẩn bị ở chỗ này ăn cơm." Lâm Tiểu Ngư cười gật đầu.
"Tiểu Ngư, ba người này là ai vậy?" Trịnh Đình Đình nhìn ba người, không hiểu sao cảm thấy một tia lo lắng thay Lâm Tiểu Ngư.
Ba người trước mắt đều rất xinh đẹp, giống như là đại minh tinh trong phim vậy.
Nam sinh có thể kiếm tiền như Diệp Tinh, lớn lên lại không tồi khẳng định rất được hoan nghênh, Trịnh Đình Đình quyết định tự mình dặn dò Lâm Tiểu Ngư vài câu.
"Chị, đây là bạn học của em, còn đây là chị gái của bạn học của em." Lâm Tiểu Ngư cười giới thiệu.
Nhưng mà khi nhìn thấy Đổng Nguyệt, cô liền không biết giới thiệu như thế nào.
"Tôi là bạn tốt của Vũ Huyên, Đổng Nguyệt." Đổng Nguyệt tự mình giới thiệu mình.
Cô ta nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một tia cảm thấy hứng thú, nói: "Diệp Tinh, nghe nói cậu ở núi Hỗn Nguyên cứu được Lãnh Huyên, thân thủ rất lợi hại nha?"
Cô ta nghe Chu Lãnh Huyên nói Diệp Tinh thế nhưng có thể dùng tay không đào một cái sơn động đi ra.
"Chị Đổng Nguyệt." Chu Lãnh Huyên nhất thời kéo Đổng Nguyệt một chút.
"Cùng nhau vượt qua nguy hiểm mà thôi, không thể nói là ai cứu ai." Diệp Tinh bình tĩnh nói.
"Vậy cậu..." Ánh mắt Đổng Nguyệt chuyển động một chút, còn muốn nói cái gì đó.
"Tiểu Nguyệt, cậu im lặng một chút." Chu Vũ Huyên lôi kéo Đổng Nguyệt, ngăn cản lời nói của cô ta.
Lần trước Chu Lãnh Huyên nói chuyện nguy hiểm ở núi Hỗn Nguyên, Đổng Nguyệt tựa hồ đối với Diệp Tinh có chút hứng thú.
Nhưng mà lấy tính tình của Diệp Tinh, tuyệt đối sẽ không để ý Đổng Nguyệt.
Ngay khi cô ngăn đổng Nguyệt lại, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào náo loạn.
- Không hay rồi, có người nhảy lầu!
"Nhảy lầu?" Lâm Tiểu Ngư, Trịnh Đình Đình, Chu Vũ Huyên sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đi tới.
Đi theo đám đông, bọn họ nhanh chóng đi xuống một tòa nhà tồi tàn.
Tòa nhà này cao mười ba tầng, lúc này một cô gái đang đứng ở mái hiên tầng thứ mười ba, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, sẽ trực tiếp rơi xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Tại sao cô gái này lại nhảy lầu?"
Mau báo cảnh sát!"
“Đây không phải là cô bé nhà Quế Bình nhận nuôi sao? Sao bỗng nhiên nghĩ không thông vậy?"
"Mẹ Trương, bà và nhà Quế Bình rất thân thiết sao? Có biết nguyên nhân hay không?"
......