Cảnh giới Luyện Thể là giai đoạn cơ thể biến hóa lớn nhất, vẻn vẹn hai tháng, Diệp Tinh hơi béo ngày trước dường như đã thay đổi.
Tóc hắn đen bóng, dày đặc, đôi mắt càng thêm sáng ngời có thần, trạng thái tinh thần của cơ thể trông có vẻ rất tốt.
Tay phải nắm lại, cơ bắp toàn thân nổi lên, thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ.
Hiện tại, nếu đấu với Hoàng Viêm một trận, Diệp Tinh tuyệt đối sẽ không rơi vào thế yếu!
“Brư...”
Tắm xong, điện thoại của Diệp Tinh đột nhiên reo lên, là ba mẹ hắn gọi tới.
“Alo, ba mẹ.”
Diệp Tinh nhanh chóng bắt máy, sau khi nói vài câu sắc mặt hắn khẽ biến, mau chóng rời khỏi phòng.
Phòng thuê ở đây Diệp Tinh chưa trả, dù sao hắn tu luyện cũng liên quan tới một số đồ, giờ vẫn chưa muốn để ba mẹ biết.
Chẳng hạn như Linh Huyền Thảo của hắn vẫn luôn trồng ở đây.
Rất nhanh, Diệp Tinh đã tới căn phòng thuê to hơn đó.
“Ba, mẹ, hai người phải đi rồi à? Sao không ở lại thêm một thời gian nữa?” Diệp Tinh vội vàng nói: “Chân ba bị thương vẫn còn đang trong quá trình hồi phục.”
Vừa nãy ba mẹ gọi điện đến là nói chuẩn bị về quê.
“Thôi.” Diệp Kiến An cười nói: “Bác sĩ nói chân ba chỉ cần từ từ điều dưỡng là được, chỉ cần không để chân bị thương, dù ở đâu cũng giống nhau.”
“Phải đó, tiểu Tinh, bọn ta không quen cuộc sống ở đây, chẳng quen biết ai, cũng không gia nhập vào được vòng tròn của những người đó, vẫn là quê nhà tốt hơn, đều là hàng xóm láng giềng, mọi người đã sống cùng nhau mấy chục năm rồi.” Lưu Mai cười nói.
Trước đây tràn ngập tuyệt vọng với cuộc sống, giờ đây bệnh của bà đã được trị khỏi, Diệp Kiến An cũng chỉ cần từ từ khôi phục là được.
Giờ đây phần lớn thời gian mặt Lưu Mai đều tràn ngập nụ cười.
Chỉ có trải qua rồi mới biết điều gì là quý giá.
Khuyên vài câu không có tác dụng, Diệp Tinh cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ, nếu hai người khăng khăng muốn về quê, vậy con cũng không ngăn cản nữa, nhưng hai người ở nhà phải tĩnh dưỡng tử tế, không cần làm gì cả, cho dù muốn mở tiệm bán quần áo cũng phải đợi chân ba khỏe rồi lại bàn tiếp.”
“Được.” Diệp Kiến An, Lưu Mai cười gật đầu.
Hiện tai con trai họ mở tiệm thú cưng một ngày ít nhất có thể kiếm mười mấy vạn, trước đây bọn họ liều mạng kiếm tiền cũng là vì để cuộc sống của con trai sau này có thể tốt hơn, nhưng giờ rõ ràng bọn họ không cần lo lắng nữa, vậy nên ý nghĩ liều mạng kiếm tiền cũng phai nhạt dần.
“Ba, mẹ, lát nữa con chuyển 100 vạn cho hai người, hai người ở nhà phải ăn uống đàng hoàng nhé.” Diệp Tinh lại nói.
“Tiểu Tinh, tiền của con con cứ giữ lại đi, giờ mẹ và ba con vẫn còn mấy chục vạn, không thiếu tiền.” Lưu Mai vội vàng nói.
Triền trước đây Diệp Tinh chuyển vào tài khoản của Diệp Kiến An chỉ dùng một phần nhỏ.
“Phải đó, tiểu Tinh, không cần lo lắng cho ba và mẹ con.” Diệp Kiến An cũng cười nói.
Nghĩ một chút, Diệp Tinh cũng không kiên trì nữa, nói: “Vậy có chuyện gì thì gọi điện cho con.”
Cuối cùng, hắn gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đưa Diệp Kiến An và Lưu Mai về tận nhà.
...
Vào lúc Diệp Tinh đang tiễn ba mẹ về nhà đã là năm giờ chiều, tiệm thú cưng tan làm rồi.
“Giai Giai, tiệm thú cưng tám giờ mở cửa, ngày mai tới sớm cũng vô dụng, khoảng 7:50 tới chuẩn bị là được.” Lý Thiến dặn dò.
“Biết rồi, chị Thiến.” Tiền Giai Giai dùng sức gật đầu.
Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai rất kích động, hôm nay cô may mắn bán được ba con thú cưng.
Một con một vạn, một con hai vạ, một con năm vạn, tính theo phần trăm lương của cô, hôm nay cô được trích tới 400 tệ.”
Đối với cô mà nói đây là một khoản tiền lớn không thể nghi ngờ.
Trước đây cô đi làm thêm thu nhập một tháng mới hơn 1000 thôi, hơn nữa những công việc đó còn không ổn định.
Lòng mang theo tâm tình kích động, Tiền Giai Giai quay về kí túc xá.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng, Hạ Lâm, Chu San đều ở trong kí túc xá.
“Ấy, Giai Giai, về rồi à?” Trương Mộng thấy Tiền Giai Giai, cười nói.
Tiền Giai Giai cười gật đầu.
“Giai Giai, tìm được việc chưa?” Hạ Lâm đang sắp xếp quần áo của mình, cô ta nhìn Tiền Giai Giai hỏi: “Lúc trước tôi đi qua một xưởng điện tử, ở đó có dán giấy tuyển người, cậu có thể đi xem xem, thời gian làm việc đại khái là từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, tổng cộng 50 tệ.”
Nghe vậy, Tiền Giai Giai lắc đầu: “Chị Lâm, không cần nữa, tôi tìm được việc rồi, tôi làm việc ở một tiệm thú cưng.”
“Ồ? Tiệm thú cưng? Chó con, mèo con hả?” Hạ Lâm tò mò hỏi.
“Không phải, tiệm thú cưng này chỉ bán vẹt.” Tiền Giai Giai không giấu diếm.
“Chỉ bán vẹt? Vậy có người mua không?” Hạ Lâm suy nghĩ, có chút nghi ngờ nói: “Giai Giai, tiệm thú cưng này trả lương cho cậu thế nào?”
“Lương cơ bản 1000, bán một con vẹt được trích 0,5%” Tiền Giai Giai thật thà nói.
“Lương cơ bản 1000 cũng ổn, nhưng trích phần trăm thấp quá.” Chu San nghe vậy, lắc đầu, cô thuận miệng nói: “Giai Giai, hôm nay cậu được trích bao nhiêu?”
“400.” Tiền Giai Giai nghĩ một chút, sau đó vẫn nói ra.