“Thư Lạc Y?” đợi tới khi cái bóng đó hoàn toàn đi tới, mắt Diệp Tinh bỗng nhiên sáng lên.
Đó là một chàng trai trông mơi hai mươi tuổi, tóc ngắn, vóc dáng rất cao.
Khiến người ta khó hiểu là, trên lưng còn cõng một bé gái.
Cô bé trông có vẻ mới khoảng bảy tám tuổi, chỉ có điều ánh mắt hơi dại ra, bò trên vai chàng trai, khóe miệng còn không ngừng chảy nước miếng.
“Chào mọi người, tôi và em gái đã một đêm không ăn gì rồi, có thể cho chúng tôi xin chút gì ăn không?” chàng trai Thư Lạc Y nhìn mấy người Diệp Tinh, khẩn cầu nói.
Bản thân anh ta không ăn cũng được, nhưng em gái mình thì không chịu được.
Hôm qua anh ta chuẩn bị đưa em gái xuống núi, lại bỗng nhiên gặp phải đất đá đang rơi xuống, nếu không phải phản ứng kịp thời, có thể hiện tại bọn họ đã bị đè bẹp dưới đống đất đá rồi.
“Được, những thứ này cho anh.” Diệp Tinh không hề do dự, đưa mấy miếng thịt lợn qua.
Lúc này trong lòng Diệp Tinh vô cùng phấn khởi.
Thư Lạc Y, là cường giả Hoàng Cảnh xếp trong mười vị trí đầu của Hoa Hạ, danh hiệu Lạc Hoàng!
Anh ta là bộ đội xuất ngũ, có một cô em gái, có điều đầu của em gái từng bị thương, IQ rất thấp, đến tận thời kỳ tận thế đem tới mới có người trị khỏi, sau đó Thư Lạc Y đi theo người đó, coi như báo đáp.
Diệp Tinh biết tương lai có rất nhiều cường giả, nhưng cụ thể ở đâu thì hắn không rõ, không ngờ hiện tại có thể gặp được Lạc Hoàng.
“Cảm ơn.” Thư Lạc Y nhìn Diệp Tinh, nhận lấy thịt, vô cùng cảm kích.
Anh ta đặt em gái mình xuống, vô cùng cẩn thận nói: “Tiểu Linh, ăn đồ ăn đi.”
Cô bé rõ ràng rất sợ hãi xung quanh, không ngừng rụt vào trong lòng anh trai mình, sau khi nhận lấy đồ ăn, miệng nhỏ bắt đầu ăn.
“Em gái anh hình như có chút” Diệp Tinh nhìn bé gái này, nghĩ một lát, cẩn thật hỏi.
“Cậu cũng nhìn ra hả?” Ánh mắt Thư Lạc Y cso chút ảm đạm, lắc đầu nói: “Đầu của em gái tôi bị thương, sự phát triển của não bộ rõ ràng kém hơn những người cùng tuổi.”
“Vậy anh có đưa em gái đến bệnh viện khám chưa?” mấy người Lâm Tiểu Ngư cũng đi tới, kiến nghị.
Thư Lạc Y lắc đầu, nói: “Tôi đã đến rất nhiều bệnh viện rồi, vô dụng.”
Anh ta có thể kiếm được chút tiền, nhưng bệnh của em gái anh ta không phải có tiền là có thể trị được.
“Tôi quen biết mấy người có sở trường về điều trị não, tôi có thể đưa phương thức liện lạc của họ cho anh, anh có thể đi tìm bọn họ, thử điều trị xem.” Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên bỗng nhiên nói.
Cô ta nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi cho Thư Lạc Y.
“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ đi thử xem sao.” Thư Lạc Y nhìn tin nhắn trong điện thoại, nghiêm túc cảm ơn.
Diệp Tinh nhìn bé gái, nghĩ một chút nói: “Hay là để tôi thử một chút?”
Thư Lạc Y ngây ra, không hiểu nhìn Diệp Tinh.
“Tôi là một bác sĩ.” Diệp Tinh cười nói.
Bây giờ là cơ hội tốt để kết giao với Thư Lạc Y, cơ hội như vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Ngày tận thế đen tối không phải chỉ là trò chơi của một người, đoàn đội quan trọng hơn một người nhiều.
“Được.” Thư Lạc Y gật đầu, hỏi: “Tôi phải làm thế nào?”
“Không cần làm gì cả, tôi chỉ bắt mạch một chút thôi.” Diệp Tinh cười nói.
Thư Lạc Y nghe vậy, kéo tay của em gái mình ra.
Cô bé rõ ràng có chút kháng cự, dáng vẻ trông rất sợ hãi.
Tay phải đặt trên mạch đập của cô bé, Diệp Tinh khống chế một chút linh lực nhanh chóng dẫn nhập vào cơ thể Tiểu Linh.
Bên cạnh, mấy người Hạ Lâm, Chu San tò mò nhìn.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Tinh còn biết y thuật, lẽ nào Diệp Tinh không gì là không biết thật ư?
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Tinh đã đem tới cho bọn họ quá nhiều kỳ tích.
“Phần não có chỗ sưng lên, đè lên một số dây thần kinh.” Diệp Tinh xem xét một chút, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Muốn tiêu trừ những nốt sưng này, với hắn mà nói có chút khó, phỏng chừng phải đạt tới Vương Cảnh mới có thể dễ dàng điều trị.
Dù sao đây cũng là não, không cẩn thận một chút thôi, thậm chí có thể khiến cho cô bé tử vong.
“Sao vậy?” Thư Lạc Y không nhịn được hỏi.
“Việc này hơi khó, nói thật, hiện giờ tôi không trị được.” Diệp Tinh lắc đầu nói.
Trong mắt Thư Lạc Y không có bất kỳ gợn sóng nào, lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh ta đã chạy tới rất nhiều nơi, cầu xin rất nhiều người, nhưng chẳng có hiệu qả gì.
Trong lòng anh ta cũng không cho rằng Diệp Tinh có thể trị được.
“Vậy đi, chúng ta lưu số điện thoại, có thể trình độ y thuật của tôi cáo hơn một chút là có thể trị được, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh.” Diệp Tinh cười nói.
“Vậy được.” Thư Lạc Y gật đầu.
Cho dù hiện giờ lời Diệp Tinh nói có chút không đáng tin, nhưng anh ta có thể cảm nhận được lòng tốt của Diệp Tinh.
“Bên dưới đang xử lý đất đá rồi, chúng ta ở đây chờ một lát.” Diệp Tinh đề nghị.
“Răng rắc!”
Lời hắn vừa nói xong, bỗng nhiên lại có một tiếng nứt truyền tới, sau đó nham thạch phía trên lại xuất hiện vết vứt.
“Sao vậy? Những khối đá này lại xuống sạt xuống hả?”
“Thềm đá phía dưới không phải sẽ lại bị chặn mất chứ?”
Sắc mặt mọi người thay đổi, vô thức tụ lại chỗ Diệp Tinh.