Vừa nói hai câu, Diệp Tinh sắc mặt đại biến.
"Ba, ba nên trả lại tiền thì trả lại tiền, không cần xung đột với người khác, con lập tức trở về." Diệp Tinh trầm giọng nói.
Cúp điện thoại, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vẻ âm trầm. Cửa hàng ba mẹ hắn mở giống như cửa hàng thú cưng biết nói trước đây, có rất nhiều người bắt đầu đến trả lại.
"Brừ..." Diệp Tinh rời khỏi phòng, nhưng không đi được mấy bước, lại có điện thoại gọi tới, là Hoàng Thiên Vũ gọi tới.
"Cậu Diệp, ngàn lần xin lỗi, Hoàng gia chúng tôi muốn hủy hợp tác với cửa hàng quần áo của ba mẹ cậu." Hoàng Thiên Vũ âm thanh mang theo áy náy nói.
“Là Khương Lâm dặn dò?” Diệp Tinh trầm giọng hỏi.
Hoàng Thiên Vũ im lặng một lúc, nói: “Diệp tiên sinh, tập đoàn Hoàng thị chúng tôi trước mặt tập đoàn Khương thị không có chút lực ngăn cản, chúng tôi chỉ có thể lựa chọn khuất phục.”
Tổng tài sản của tập đoàn Hoàng thị chỉ có mấy chục triệu, ngay cả tập đoàn Chu thị các loại cũng không so được, tất nhiên không dám đắc tôi với tập đoàn Khương thị.
“Tôi biết rồi.” Diệp Tinh gật đầu.
Cúp điện thoại, sắc mặt Diệp Tinh âm trầm: “Khương Lâm!”
Khương Lâm chèn ép hắn, thực ra hắn không để trong lòng, hắn vốn không định làm ăn buôn bán nữa, hắn cũng lười để ý tới Khương Lâm, không ngờ rằng hiện giờ Khương Lâm bắt đầu chèn ép của hàng của ba mẹ hắn.
Sống lại, ba mẹ, Tiểu Ngư là ba người quan trọng nhất đối với hắn, hắn tuyệt đối không để bọn họ phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Rời khỏi nhà, Diệp Tinh nhanh chóng trở về cửa hàng ở quê, lúc này cửa hàng đã không còn ai, mà trong tiệm lại là một đống lộn xộn.
“Ba, mẹ.” Diệp Tinh sải bước đi vào.
Lúc này Diệp Kiến An, Lưu Mai đang ngồi, sắc mặt rất khó coi, mà trên mặt Lưu Mai còn dán một miếng băng.
“Tiểu Tinh.” Nghe thấy tiếng Diệp Tinh, bọn họ nhanh chóng đứng dậy, thần sắc trên mặt cũng dịu đi rất nhiều.
“Mẹ, miếng băng này là chuyện gì?” Diệp Tinh nhìn mẹ mình, sắc mặt khẽ biến nói.
Sắc mặt Diệp Kiến An khó coi nói: “Lúc trước trả hàng có một người cảm xúc rất kích động, thậm chí còn ra tay, khiến mặt mẹ con xước một vết nhỏ, may mà người bên cạnh ngăn lại, bọn ta đã báo cảnh sát rồi.”
“Ra tay?”
Diệp Tinh nắm chặt nắm đấm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận.
“Tiểu Tinh, mẹ không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.” Lưu Mai lắc đầu, bà nhìn cửa tiệm vô cùng lộn xộn nói: “Giờ cửa tiệm phải làm sao?”
Hiện giờ cửa tiệm biến thành như vậy, mà chuyện này chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, đoán chừng nếu tiếp tục mở cửa chuyện làm ăn sẽ rất kém.
Diệp Tinh thu lại sự tức giận trong lòng, an ủi nói: “Mẹ, không sao, cửa hàng này cùng lắm là không mở nữa. Chúng ta về nhà trước đã.”
Bên cạnh, Diệp Kiến An vội vàng nói: “Phải đó, Diệp Tinh nhiều tiền như vậy, cửa hàng quần áo không mở cũng không sao.”
Ông đã nghĩ thông, nhưng Lưu Mai luôn lo lắng tiền Diệp Tinh kiếm được sẽ tiêu hết, bà muốn tự mình kiếm thêm chút tiền, đến lúc đó con trai hết tiền rồi cũng không cần lo lắng.
Ba người về nhà.
Diệp Tinh nhìn ba mẹ mình, trên mặt mang theo một vẻ nghiêm túc, nói: “Ba, mẹ, bây giờ con muốn nói với hai người một việc, cho dù việc con nói có kỳ quái đến mức nào, hai người cũng không cần nghi ngờ.
“Tiểu Tinh, con nói đi.” Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn con trai mình, đây là lần đầu tiên con trai họ nói những lời như vậy.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Tinh trầm giọng nói: “Con có được tin tức, bốn mươi lăm ngày sau, cả trái đất sẽ xảy ra biến hóa cực lớn, mặt trời sẽ biến mất, trái đất nháy mắt sẽ chìm vào bóng tối.”
Sống lại gần hai năm, cuối cùng hắn cũng nói chuyện này với ba mẹ mình.
“Mặt trời biến mất? Cả thế giới chìm vào bóng tối?” Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn con trai mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Bọn họ nghi ngờ con trai mình có phải là có vấn đề gì đó không.
Giống như một hai năm đầu tận thế dẫn tới một nỗi sợ hãi rất lớn, nhưng kết quả là sợ bóng sợ gió một phen.
“Ba, mẹ, con biết hai người rất khó để tin, thực tế con cũng rất khó tin, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho dù xác suất xảy ra là một phần mười nghìn, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước thật tốt, đề phòng xảy ra điều ngoài ý muốn.” Diệp Tinh trầm giọng nói.
“Căn cứ vào tin tức mà con có được, sau khi trái đất rơi vào bóng tối, Tô Châu không an toàn nữa, nơi an toàn là Tây An, con đó mua một tiểu khu ở Tây An, còn có một công ty bảo vệ chuyên bảo vệ an toàn của khu đó nữa, con sẽ đưa mọi người tới đó, không chỉ hải người, còn cả cậu út với chú út, cả nhà đều qua đó...”
Hắn nhanh chóng nói một lượt.
Thực tế cho dù cửa tiệm không xảy ra chuyện, Diệp Tinh cũng sẽ bảo ba mẹ đóng cửa.
Có điều hắn định để trước một tháng, nhưng giờ thời gian lại đẩy thêm trước mười lắm ngày nữa.
Diệp Kiến An và Lưu Mai nghe Diệp Tinh nói hoàn toàn ngây ra, có điều bọn họ không tin lời Diệp Tinh lắm, Diệp Kiến An không nhịn được hói: “Tiểu Tinh, con biết được tin tức này từ đâu?”
Cho dù là ai, dù là người thân thiết nhất nói ngày tận thế của thế giới sắp đến, ai sẽ tin tưởng một trăm phần trăm chứ?