Tính ra thì, anh ta và Diệp Tinh đã mười mấy năm không gặp nhau rồi.
Hai người bọn họ đều tới từ thế giới Hạo Nguyên, quan hệ rất tốt.
“Diệp Tinh, tiến bộ của ngươi nhanh quá, mười mấy năm trước đã loại được Vô Ngân, tiến vào trong lục trọng thiên.” Lư Vân Đạt cười nhẹ, nói.
Thực tế, lần trước anh ta hoàn thành nhiệm vụ trở về thành Thời Không liền biết được tin tức này, lúc đó trong lòng anh ta hoàn toàn chấn động.
Phải biết hiện giờ anh ta mới thông qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên mà thôi, mười mấy năm trước Diệp Tinh đã làm được rồi, nghĩ thôi đã biết tốc độ tiến bộ của Diệp Tinh nhanh tới mức nào.
“Gặp được cơ duyên mà thôi.” Diệp Tinh cười nhẹ nói.
“Ồ?” Nghe vậy, ánh mắt Lư Vân Đạt chuyển động một chút, nói: “Mười năm trước ngươi có thể làm được như vậy, giờ đây mười năm đã trôi qua, chắc tốc độ tiến bộ của ngươi còn lớn hơn đúng không? có nắm chắc vượt qua được tầng thứ năm không?”
Nghe vậy, Diệp Tinh bình tĩnh cười nói: “Không lâu nữa anh sẽ biết thôi.”
“Nắm chắc?” nghe Diệp Tinh nói vậy, trong mắt Lư Vân Đạt lộ ra sự khiếp sợ.
Anh ta và Diệp Tinh quen biết nhau rất lâu rồi, cũng biết tính cách của Diệp Tinh. Nếu Diệp Tinh đã nói vậy, vậy thì đại biểu nhất định đã nắm chắc.
Lư Vân Đạt nhìn Diệp Tinh, cảm thấy rất khó tin.
Đó là tầng thứ năm đó! Nếu không ngoài dự đoán, lứa thiên tài bọn họ này trừ Hỗn Vũ ra, trăm năm sau có thể xuất hiện một người vượt qua được tầng thứ năm, chất lượng đã được coi là không tệ rồi.
Anh ta tốn mất mười mấy năm mới có thể vượt qua được tầng thứ ba và tầng thứ tư, nhưng mười mấy năm nữa có thể vượt qua được tầng thứ năm thì anh ta không chắc.
Dù sao ban đầu Hỗn Vũ chạm tới được đạo chi tâm của hủy diệt và lôi điện, thậm chí nắm giữ được một trong thập đại bí thuật – Hủy Diệt Thuật lần đầu tiên xông Tháp Đăng Thiên cũng chỉ có thể xông lên tầng thứ năm mà thôi.
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ.” Rất nhiều suy nghĩ lóe lên rồi biến mất, Lư Vân Đạt thu lại tâm trạng khiếp sợ, cười nhẹ nói.
Nói vài câu, Diệp Tinh trở về cung điện của mình.
“Tiểu Ngư còn chưa trở về sao?” Diệp Tinh xem xét một chút, thầm nói.
Nhìn đồng hồ trên tay có rất nhiều cuộc gọi chưa được bắt máy, Diệp Tinh lập tức bấm mở.
“Tiểu Tinh.” Giọng Lưu Mai lập tức vang lên.
“Mẹ.” Diệp Tinh cười, gọi.
Hắn cười, nói chuyện với người nhà mình.
Cho tới giừ Diệp Tinh đã ở thành Thời Không được hai mươi năm rồi, cộng với thời gian của cuộc tuyển chọn trước đó, đã hơn hai mươi mấy năm hắn chưa trở về rồi.
“Ba, mẹ, hiện giờ trái đất có xảy ra chuyện gì không?” Nói vài câu, Diệp Tinh cười, hỏi.
Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Diệp Kiến An và Lưu Mai bỗng im lặng, có điều chỉ một giây sau giọng Diệp Kiến An lại vang lên, cười nói: “Tiểu Tinh, trái đất bây giờ đang phát triển rất thuận lợi.”
Nghe cha mình nói vậy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày, cảm giác của hắn rất nhạy bén, vừa nãy Diệp Kiến An và Lưu Mai chần chừ một lát, hơn nữa giọng Diệp Kiến An lúc nãy có hơi thay đổi, dường như trái đất đã xảy ra chuyện gì đó.
Ba mẹ hắn đều không biết nói dối, vậy nên đã bị hắn nhận ra điều khác thường.
Có điều Diệp Tinh không hỏi sâu thêm, cười nói chuyện với ba mẹ một lát.
Sau khi cúp máy, hắn gọi cho Diệp Phông.
“Anh.” Điện thoại rất nhanh được bắt máy.
“Diệp Phong, có phải trái đất xảy ra chuyện gì không?” Diệp Tinh lập tức hỏi.
Nghe vậy, Diệp Phong hơi ngừng lại, cười nói: “Anh, anh nói gì thế? Giờ đây trái đất phát triển rất thuận lợi.”
“Diệp Phong, không cần giấu diếm anh bất cứ việc gì.” Diệp Tinh trầm giọng nói.
Im lặng một lát, nụ cười trên mặt Diệp Phong không còn nữa, nói: “Anh, quả thật là trái đất xảy ra chút chuyện.”
Nghe Diệp Phong nói, cuối cùng Diệp Tinh cũng đã hiểu được xảy ra chuyện gì.
Hai mươi năm trước thành Thời Không tuyển chọn thiên tài, mà ba nghìn vì diện của cung Hạo Nguyên chỉ có ba người thành công tiến vào trong thành Thời Không, trong đó một tinh cầu trung cấp nhỏ bé như Thiên Lan Giới lại có tới hai người, còn về phần cái tên của hệ ngân hà, cũng được rất nhiều vị diện biết tới.
Trừ Thiên Lan Giới ra, lúc này những vị diện khác cũng có rất nhiều người hứng thú mà tới hệ ngân hà, vậy nên hệ ngân hà có rất nhiều cường giả tới từ các vị diện.
Cường giả nhiều lên, thời gian dài rồi tất nhiên sẽ có xung đột.
Trái đất là một nơi nhỏ yếu, trừ mấy người Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ra, những người khác mạnh nhất cũng chỉ ở Thiên Huyền Cảnh.
Thực lực như vậy gần như hệ ngân hà khắp nơi đều có.
Mà những người có hứng thú tới hệ ngân hà đó sau lưng đều có thế lực, căn bản đều là gia tộc bất tử, trong đó người Đạo Tắc Cảnh, Hư Không Cảnh rất nhiều.
Trước đó có chút xung đột, nhưng không xảy ra chuyện gì, nhưng mấy tháng trước, có mấy người từ vị diện khác tới trái đất rồi xảy ra tranh đấu, thậm chí dẫn tới mười mấy người trên trái đất thiệt mạng.
Mặc dù sau khi chuyện đó xảy ra thế lực đã nhận lỗi, nhưng thái độ đối với trái đất vẫn không có gì thay đổi, vẫn không ngừng xung đột.
“Đáng chết!” Nghe Diệp Phong nói, mặt Diệp Tinh trở nên u ám.
Mặc dù hắn và Lâm Tiểu Ngư tiến vào thành Thời Không, nhưng cũng chỉ là thiên tài Đạo Tắc Cảnh mà thôi, cách biệt rất lớn với cường giả Bất Tử Cảnh.