Lúc này nơi Chu Lãnh Huyên đang đứng bỗng xuất hiện hai đôi mắt xanh lè.
Hai con sói này nhân lúc lợn rừng xuất hiện nhanh chóng tiến lại gần nơi này.
Mà sau khi Chu Lãnh Huyên phát ra tiếng kêu khiếp sợ, hai con sói đó đã bắt đầu tấn công.
Mục tiêu của bọn chúng là Chu Lãnh Huyên.
“Lãnh Huyên.” Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư, Trương Mộng thay đổi.
Con sói này là động vật ăn thịt hung tàn, cắn một phát có thể cán vỡ yết hầu của một người.
“Phải chết rồi ư?” Mặt Chu Lãnh Huyên lộ vẻ kinh sợ, cô ta dường như cảm nhận được hơi thở mà hai con sói này thở ra.
Mới mấy tiếng trước thôi cô còn đang nói bản thân không có lí tưởng, nhưng hiện giờ cô mới phát hiện, cô muốn sống thật tốt, không muốn chết như vậy, thực ra sống cũng là một loại lí tưởng.
Trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, Chu Lãnh Huyên có thể cảm thấy nanh của một trong hai con sói đã kề sát vào da cô.
Trong lòng cô nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, vô thức nhắm mắt lại.
“Bốp!”
Bỗng nhiên, chiếc nanh đó nháy mắt rời đi, tiếng kêu thảm của hai con sói truyền tới.
Chu Lãnh Huyên mở mắt ra nhìn, lại phát hiện có một chiếc bóng xuất hiện trước mặt cô.
“Đi!” Diệp Tinh quay người, nhìn Chu Lãnh Huyên đang ngây ra, trầm giọng nói.
Cơ thể hắn căng lên, chú ý các loại tình huống xung quanh.
Dường như hôm nay vùng núi này xuất hiện biến hóa gì đó không thể biết.
Đầu tiên là thỏ trắng, sau đó là lợn rừng, bình thường những động vật này chỉ xuất hiện một con đã là rất hiếm thấy, hiện giờ toàn bộ đều xông ra ngoài.
Quá không bình thường.
“Ừm, được.” Chu Lãnh Huyên ngây người gật đầu, nháy mắt phản ứng lại.
Trên mắt đất, cơ thể hai con sói không hề động đậy, xem ra đã bị Diệp Tinh đánh chết.
Trong một thời gian ngắn ngủi đã đánh chết một con lợn rừng cực lớn và hai con sói, nỗi khiếp sợ trong lòng mọi người cũng giảm xuống rất nhiều, dường như có Diệp Tinh ở đây, bọn họ căn bản không cần lo lắng gì hết.
“Răng rắc!” Bỗng nhiên, mấy tia chớp cực lớn liên tiếp xẹt qua, sau đó phía dãy núi truyền tới tiếng nham thạch bị vỡ.
“Sao vậy?”
“Sao tôi lại cảm thấy mặt đất rung động nhỉ?”
...
Mấy người kinh hãi.
“Dường như có một phần dãy núi đang sụp xuống!” Diệp Tinh nhanh chóng quan sát xung quanh, nói: “Đi về phía bên phải!”
Đối với mệnh lệnh của hắn không có bất cứ người nào không nghe, bọn họ bây giờ hoàn toàn hoang mang lo sợ.
Nghĩ một chút, con lợn rừng lúc trước Diệp Tinh giết giờ dùng tay phải trực tiếp nhấc lên.
Mấy người nhanh chóng chạy về một hướng khác, lần này không xuất hiện nguy hiểm gì nữa, thuận lợi chạy tới ngọn núi phía bên phải thạch núi đá.
“Ầm ầm rầm!” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Phía xa, một âm thanh dữ dội truyền tới, sau đó một số đá ầm ầm lăn xuống, vừa đúng chặn mất lối đi bộ, còn rất nhiều địa phương khác nữa.
Khu vực đó hoàn toàn bị đá chặn lại.
“Sạt lở?” Sắc mặt Lý Minh Hằng đột nhiên thay đổi, đường đi xuống của bọn họ hòa toàn bị chặn mất.
“May mà.... may mà lúc nãy không lựa chọn quay về, nếu không chắc bây giờ chúng ta đang ở trên thềm đá đúng không?” Trong mắt Trương Mộng mang theo một tia vui mừng.
Nếu như lúc trước lựa chọn xuống núi, bọn họ còn đang đi trên thềm đá, như vậy đất đá sụp xuống, sẽ bị đất đá đè hết phía dưới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Toi rồi, khu vực lúc trước chúng ta chọn đã bị đất đá vùi lấp hết rồi, mấy cái lều đó, thức ăn vân vân đều mất rồi.” bỗng nhiên, Hạ Lâm sợ hãi kêu lên.
Lời vừa nói xong, sắc mặt mấy người Chu Lãnh Huyên cũng thay đổi.
“Chỗ tôi còn một cái lều.”
“Chỗ tôi còn hai chai nước.”
...
Mấy người kiểm kê một chút, đồ hiện giờ còn lại rất ít, một cái lều, một ít quần áo, đồ ăn thì chỉ có bốn chai nước, một gói đồ ăn vặt, còn một số đồ vật linh tinh.
Đường xuống núi đã bị đất đá chắn mất, bọn họ không còn cách nào đi xuống, bị nhốt lại đây, trên người lại không có đồ ăn, tình cảnh như vậy rất nguy hiểm.
“Diệp Tinh, con lợn rừng anh cầm trong tay là để ăn hả?” Lúc này Lâm Tiểu Ngư nhìn lợn rừng trong tay Diệp Tinh.
Lời của cô vừa dứt, mấy người khác cũng nhìn qua.
Diệp Tinh, cho dù là thịt lợn rừng, nhưng cũng phải rửa sạch, hơn nữa phải nướng lên, bây giờ đang mưa, căn bản không chỗ nào có thể nướng được.” Thạch Lỗi không nhịn được nói.
“Phải đó, chúng ta chỉ có một chiếc lều, cũng không thể nướng trong lều đúng không?” Lý Minh Hằng cũng nhìn Diệp Tinh, thực sự không biết rốt cuộc Diệp Tinh đang nghĩ gì trong lòng.
“Mưa càng lúc càng to, hơn nữa xung quanh còn dã thú chưa xuất hiện, hiện giờ chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.” Ánh mắt Diệp Tinh quét xung quanh dãy núi.
Hắn nhìn một lúc, đi tới một chỗ lõm vào của dãy núi sau đó bước vào.
“Diệp Tinh đang làm gì vậy?” Lúc này ánh mắt mọi người toàn bộ đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Nhưng trong nháy mắt, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh sợ.
Tay Diệp Tinh đâm ra như một thanh thương dài, đâm thật sâu vào trong một khối đá.
“Răng rắc!”