Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đợi anh ta lại là một cước.

Một cước này đá ra, vậy mà thân thể Trịnh Hằng lại bị đá bay tới bức tường phía sau.

“A!!!” Lập tức, Trịnh Hằng hét thảm, mồ hôi lạnh do đâu thi nhau chảy ra.

Diệp Tinh tiến lên, tay phải hắn nắm lấy áo, lập tức nhấc anh ta dậy.

“Buông... buông tôi ra.” Trịnh Hằng bị nắm cổ áo, điên cuồng vùng vẫy, nhưng anh ta cảm thấy tay phải của Diệp Tinh như được đúc thành từ sắt thép, căn bản khó mà lay động.

“Anh nói muốn chơi cùng tôi, bây giờ tôi cũng chơi cùng anh.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

“Bụp!”

Lại là một cước, thân thể Trịnh Hằng bay ngược ra ngoài, lại nặng nề đập xuống mặt đất.

Từ khi Diệp Tinh sống lại, vẫn luôn kiềm chế tính khí của mình, nếu như dám trêu chọc hắn trong ngày tận thế, hắn sẽ không chút nương tay nào mà đánh chết.

Có điều hiện giờ là xã hội pháp trị, chỉ cần không động đến người nhà hắn và Lâm Tiểu Ngư, hắn đều sẽ không để ý.

Nhưng, Trịnh Hằng này lại dám uy hiếp hắn, dường như muốn tạo nên thương tổn với người bên cạnh hắn, đây quả là chạm vào vảy ngược của Diệp Tinh không thể nghi ngờ.

Sống lại, điều mà hắn để tâm nhất là những người bên cạnh, cho dù là ai, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!

“A!!!” Trịnh Hằng kêu thảm trên mặt đất, đâu đến mức không nói nổi thành lời, co quắp như một con tôm.

Chỉ nhìn bị đạp bay như vậy thôi cũng đã biết rất đau.

Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm, Thạch Lỗi hoàn toàn bị dọa sợ.

Bình thường trông Diệp Tinh như một chàng trai tươi sáng, không ngờ tới ra tay lại khủng bố như vậy.

“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư cũng kinh sợ, lập tức tiến lên ôm tay Diệp Tinh.

Cô lo lắng Diệp Tinh nhất thời xúc động mà xảy ra chuyện.

“Dừng... dừng tay, vậy mà cậu dám ra tay ở địa bàn của tập đoàn Triệu thị tôi, còn đánh nhiều bảo vệ bị thương như vậy?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch có chút sợ hãi nhìn Diệp Tinh, nhưng vẫn nói.

Ai dám đắc tội tập đoàn Triệu thị ở thành phố Thượng Hải bọn họ?

“Không phải các người muốn chơi à?” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh.

“Tôi sẽ ở đây chờ, tập đoàn Triệu thị các người còn lá bài tẩy gì cứ việc lấy ra đi, một trăm cách chơi đã hoàn thành một cách, chín mươi chín cách tiếp theo tôi ngược lại muốn xem xem các người chơi thế nào?”

Hắn nhìn Trịnh Hằng đang kêu thảm trên đất một cái, thực tế hắn đã khống chế lực độ, nếu không một cước của hắn có thể trực tiếp đá vỡ nội tạng của Trịnh Hằng.

Nhưng cho dù vậy, hiện tại nội tạng Trịnh Hằng cũng đã chịu chút tổn thương, đoán chừng sau này thân thể sẽ rất yếu ớt, biến thành một con ma ốm, phần lớn thời gian đều phải nằm trong bệnh viện.

Xã hội hiện tại, hắn cũng sẽ biết giữ chừng mực.

Lời Diệp Tinh vừa nói xong, sắc mặt Triệu Tử Dịch trở nên có chút cẩn trọng, Diệp Tinh nói như vậy, dường như có lá bài tẩy gì lớn mạnh không chút nghi kỵ gì tập đoàn Triệu thị họ.

Trong lòng nghĩ, nhưng Triệu Tử Dịch lại không chút do dự nào nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.

Qua khoảng hai phút.

“Lạch cạch!”

Phía xa, đột nhiên có một hồi tiếng bước chân truyền tới, theo đó là bảy tám người sải bước đi tới, dẫn đầu lại là một chàng trai.

“Anh, anh tới rồi?” Thấy người tới, trên mặt Triệu Tử Dịch lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tựa như tìm được ngọn núi nào đó để dựa, nhanh chóng bước tới đón.

Nhưng, dưới tầm mắt của anh ta, anh của anh ta trực tiếp đi qua, tới trước mặt Diệp Tinh, mặt mang theo nụ cười: “Diệp Tinh, cậu tới đây sao không gọi tôi? Có phải coi thường tôi không?”

Mặt anh ta tràn ngập ý cười, dáng vẻ rất nhiệt tình.

Triệu Tử Dịch hoàn toàn ngây người, mặc dù nói anh ta có quan hệ với tập đoàn Triệu thị, nhưng mối quan hệ vốn không lớn, tập đoàn Triệu thị thuộc về Triệu Sơn Nham, do ông ta hai bàn tay trắng lập nên, bọn họ không hề tham gia, cũng không có bất kỳ cổ phần nào.

Nhưng anh họ anh ta, cháu nội Triệu Sơn Nham, người lãnh đạo tương lai của khách sạn Kim Mạc lại nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy nụ cười như vậy trên mặt Triệu Mạc.

“Chỉ là cùng bạn bè tới đây ăn bữa cơm thôi.” Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc, khẽ cười.

“Triệu Mạc?” Trịnh Hằng nhìn thấy Triệu Mạc đi tới, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy Triệu Mạc nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, nhất thời ngây ra tại chỗ.

Anh ta cảm thấy có một gáo nước lạnh đổ vào trong lòng, trong lòng lạnh lẽo, ngay cả những đau đớn trên người dường như cũng quên mất một chút.

Hình như anh ta lại đạp phải tấm sắt rồi.

“Trịnh Hằng? Sao cậu lại biến thành bộ dạng này vậy?” Rõ ràng Triệu Mạc quen Trịnh Hằng, trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh ta liền nghi ngờ hỏi.

Vừa nãy cậu ta nghe Triệu Tử Dịch có người gây sự ở khách sạn.

Triệu Mạc nhìn mọi người một cái, nhìn thấy Chu Lãnh Huyên liền ngừng lại, nhưng cậu ta cũng không biểu hiện ra điều gì bất thường, sau đó thu hồi tầm mắt.

Nghe vậy, Triệu Tử Dịch nhanh chóng lên trước, không dám giấu diếm, kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc nãy thật nhanh.

“Trêu chọc Diệp Tinh?” Triệu Mạc nhìn về phía Trịnh Hằng, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ.

Nhà Trịnh Hằng có tài sản, mà Hoàng gia lại là nhà hợp tác với bọn họ nhiều nhất, nhưng trước đó Diệp Tinh mới trị khỏi bệnh cho ông nội Hoàng Thiên Vũ.

Trước đây vì thái độ của Hoàng Thiên Vũ, bọn họ cẩn thận tra xét một chút, vậy mà phát hiện bệnh ung thư của ông nội Hoàng Thiên Vũ đã khỏi!

Tra sâu thêm chút nữa, bệnh ung thư của mẹ Diệp Tinh cũng đã khỏi.

Tổng hợp các manh mối lại, bọn họ rút ra một kết luận kinh người! Diệp Tinh có thể trị ung thư giai đoạn cuối!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK