“Cự thú bị thương ư?”
Ánh mắt nhìn yêu thú cảnh giác, nhưng một giây sau, bỗng nhiên trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia sáng kinh người.
“Theo luồng uy áp vừa rồi, thực lực của cự thú này đã vượt qua đỉnh phong Bất Tử Cảnh! Cự thú cường đại như vậy, nếu mình có thể chém chết...”
Trong lòng Diệp Tinh không nhịn được mà nghĩ, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Bảo vật xuất hiện trên người sinh vật càng cường đại đẳng cấp của bảo vật càng cao, thực lực của sinh vật thế giới ảo mà hiện giờ hắn chiến đấu cơ bản chỉ vừa đạt tới Bất Tử Cảnh cao cấp.
“Bảo Nhi, ngươi có thể nhìn ra trong cơ thể yêu thú này có bảo vật gì không?” Diệp Tinh hỏi.
Lần này cô bé lại lắc đầu, có chút thất thần nói: “Thúc thúc, Bảo Nhi không nhìn thấy.”
“Không nhìn thấy?” Diệp Tinh ngây ra, đây là lần đầu tiên Bảo Nhi không nhìn thấy bảo vật.
Cảm nhận được tâm trạng của cô bé, Diệp Tinh xoa đầu nhỏ của cô bé, cười nói: “Không sao.”
An ủi tiểu Bảo Nhi một chút, Diệp Tinh lại nhìn yêu thú trước mặt, trong mắt lóe lên tia sáng.
“Cự thú này bị thương nghiêm trọng như vậy, mình hoàn toàn có thể giết được nó.”
Hắn khống chế trường kiếm, cẩn thận tới gần cự thú này.
“Grào!” lại một tiếng gầm giận dữ truyền tới, một luồng uy áp khổng lồ tản ra.
“Phụt!”
Cảm nhận được luồng uy áp này, Diệp Tinh lại phun ra một ngụm máu, có điều trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào.
“Tản uy áp ra đi! Càng tản phát ra nhiều sẽ chỉ càng bị thương nặng thêm thôi!”
Lúc này lòng hắn nóng như lửa, giết chết sinh vật Bất Tử Cảnh cao cấp, bảo vật lấy được chắc chắn sẽ ở Bất Tử Cảnh cao cấp.
Nếu giết chết cự thú này, lấy được bảo vật công kích, đoán chừng bất cứ sinh mệnh nào trong thế giới ảo giai đoạn này đều bị hắn dễ dàng miểu sát.
Đây là lực công kích vượt qua cả Bất Tử Cảnh đỉnh phong đó! Ai có thể ngăn cản được? bất cứ sinh vật nào trước mặt Diệp Tinh cũng không chịu nổi một đòn.
Nếu như lấy được bảo vật phòng ngự, đoán chừng những sinh vật khác chắc chắn cũng không phá nổi phòng ngự của hắn.
Nếu như lấy được bảo vật tốc độ, những sinh vật khác sẽ không thể chạm tới hắn, cho dù thực lực của Diệp Tinh không bằng những sinh mệnh thế giới ảo khác, cũng có khả năng giết chết được những sinh mệnh đó.
“Cẩn thận chút.”
Mặc dù kích động, nhưng hắn cũng không khinh địch, sau khi bị thương tự khôi phục vết thương của mình, đợi hồi phục xong lại tiến lên.
Cứ như vậy, Diệp Tinh chọc giận cự thú này hết lần này đến lần khác, nửa tiếng sau, sức sống của cự thí này đã giảm xuống còn một phần ba.
Dường như cự thú cũng ý thức được tình hình, không phản ứng tới Diệp Tinh ở phía xa, chỉ khi Diệp Tinh tiến vào trong phạm vi nhất định mới phóng uy áp ra, uy áp này cũng chỉ khống chế trong một khu vực nhất định thôi.
“Không thèm để ý tới mình ư?” thử mấy lần, Diệp Tinh thấy cự thú không hề phản ứng.
Hắn cũng không dám tiến lên, nếu thật sự tiến lên, tiếp cận cự thú này, nói không chừng hắn không kịp tránh khỏi công kích của cự thú.
“Có rồi.”
Trong lòng xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, Diệp Tinh bắt đầu cố ý gây ra chút động tĩnh, đầu tiên cự thú có chút phản ứng, nhưng sau đó hoàn toàn không thèm để ý tới Diệp Tinh.
“Không thèm quan tâm ư?”
Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng, lần nữa tiến lên phía trước, trong tay xuất hiện một thanh đoản đao.
Vút!
Lúc Diệp Tinh phán đoán ra điểm giới hạn, thanh đao đó lập tức bay ra, tốc độ nhanh tới cực hạn, dường như nháy mắt xuất hiện trước mặt cự thú.
Cự thú phản ứng chậm một chút, nó tức giận gầm lên, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, hơn nữa bởi vì trước đó Diệp Tinh cố ý gây ra động tĩnh, nó không kịp ngăn cản lại.
“Xoẹt xoẹt!”
Đoản đao men theo một vết thương trên người cự thú, lập tức đâm vào bên trong cơ thể cự thú.
“Grào!”
Một tiếng gầm vô cùng đau đớn truyền tới, cự thú này nhìn Diệp Tinh, hoàn toàn tức giận.
Cái thứ như con kiến này cứ luôn khiêu khích nó, thậm chí còn dùng binh khí làm nó bị thương!
Vậy mà lần này nó không thèm kiêng dè vết thương nữa, móng vuốt phải vung lên, nhanh chóng đánh về phía Diệp Tinh.
Vô số khí lưu ngưng tụ lại, dao động khủng bố như thủy triều đánh về phía Diệp Tinh.
“Không ổn.” Sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.
Vào lúc mấu chốt hắn không kịp do dự, hai thanh chiến đao trên người lập tức bay ra, trực tiếp đánh về phía cự thú, đâm vào vết thương của nó, mà hắn cũng nhanh chóng lùi về sau.
“Grào!”cự thú gào lên, móng vuốt tiếp tục vồ tới.
Nó muốn xé con kiến cứ luôn khiêu khích nó trước mắt này xé thành mảnh vụn!
Răng rắc!”
Theo sự huy động của móng vuốt, vết thương gần như rách ra toàn bộ, máu tươi điên cuồng chảy ra.
Trên mặt Diệp Tinh tràn ngập sự cẩn trọng, vội vàng tránh, hắn không dám chống trả, lúc này lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi, móng vuốt khổng lồ đó đã hoàn toàn bao phủ lên cơ thể hắn.
Nhưng, lúc này vết thương trên người cự thú không ngừng nứt ra, máu tươi tràn ra ngoài, lúc vuốt phải đó chụp tới, bởi vì do vết thương nứt ra nên đã dừng lại một chút, lợi dụng thời gian đó, Diệp Tinh nhanh chóng bay tới một bên.
“Rầm!”
Sau đó cơ thể cự thú này hung hăng đập xuống đất, trong mắt tràn ngập vẻ hung ác, không cam lòng, nhưng đã mất đi khí tức của sự sống rồi.
“Nguy hiểm quá!” Diệp Tinh thở phào một hơi, vết thương của cự thú này quá nặng, thậm chí còn không phát huy ra được một đòn tấn công hoàn chỉnh của bản thân.
Có điều Diệp Tinh cũng may mắn, nếu vừa tiến vào nơi này đã bị cự thú tấn cồn, chắc chắn hắn sẽ không ngăn cản được.