“Đã hai mươi mấy phút rồi, lát nữa là Tiểu Ngư có thể đi ra.” Diệp Tinh âm thầm chờ đợi.
Trái tim Diệp Tinh giống như một chiếc tàu lượn qua khe núi, không ngừng phập phồng lên xuống.
Nhưng kết quả cuối cùng rất tốt.
Vút!
Trong hư không xuất hiện một dao động chập chờn, sau đó người phụ nữ có mái tóc màu xanh da trời xuất hiện.
“Đạo chủ Quang Huyên!” Nhìn thấy người phụ nữ này, trên mặt Diệp Tinh nhất thời lộ vẻ vui mừng, vô cùng cung kính chào hỏi.
Bây giờ thời gian đã là gần nửa tiếng, đạo chủ Quang Huyên đi ra chứng tỏ Lâm Tiểu Ngư đã bình phục.
“Diệp Tinh,tinh thạch Khắc Vân này cho ngươi.” Đạo chủ Quang Huyên nhìn Diệp tinh. Bà ta không nói gì tiếp, yên lặng vung tay lên, một viên đá màu tím lập tức xuất hiện.
“Tinh thạch Khắc Vân?” Diệp Tinh nhìn thấy viên tinh thạch này thì hơi sửng sốt một chút.
Hắn biết viên đá trước mặt.
Tinh thạch Khắc Vân là một tinh thạch vô cùng trân quý, có thể liệt vào hàng vô cùng quý hiếm.
Nó có một tác dụng, sau khi luyện hóa dung nhập nó vào thân thể thì sức mạnh phòng thủ của bản thân sẽ tăng lên một cách đáng kinh ngạc. Nếu như bây giờ Diệp Tinh luyện hóa nó thì cho dù cường giả Bất Tử cảnh muốn giết hắn cũng là chuyện vô cùng khó khăn, có viên tinh thạch này có nghĩa là thân xác hắn có thể tiến tới trình độ của Bất tử cảnh.
Tất nhiên là chỉ đạt được khả năng phòng ngự mà thôi, chứ không có lực công kích, thứ này có tác dụng giống như áo giáp Bạch Nguyên.
Một viên đá chỉ to bằng nắm tay nhưng có thể khiến khả năng phòng ngự toàn thân của Diệp Tinh tăng lên đáng kể.
Hơn nữa, loại đá này không bị tổn hại gì, cho dù bị đánh tan thì cũng có thể tiếp tục ngưng tụ lại lần nữa.
Ở trong kho bảo vật của thành Thời Không cũng có tin tức về loại bảo vật này, chỉ là không có hàng tồn kho mà thôi. Thành Thời Không còn ra giá mua lại nó, dùng một triệu điểm thời không để mua một gram.
Viên tinh thạch Khắc Vân trước mắt phải nặng ít nhất mười cân, giá trị phải trên dưới mười tỷ điểm thời không!
Cho dù Diệp Tinh không cần thì cũng có thể trực tiếp bán cho thành Thời Không, như thế sẽ đổi được số điểm kếch xù, trân quý biết bao.
Nhưng Diệp Tinh lại chẳng cảm thấy sung sướng gì, hắn nhanh chóng hỏi: “Đạo chủ Quang huyên, tại sao lại cho tôi tinh thạch Khắc Vân? Vợ tôi đâu?”
Hắn chưa từng nghe nói tham gia khảo nghiệm thang Cửu giới thì sẽ có phần thưởng.
Đạo chủ Quang Huyên nhìn Diệp Tinh, lãnh đạm nói: “Diệp Tinh, vợ của ngươi Lâm Tiểu Ngư đã gặp được một cơ duyên lớn, một đại nhân vật đã thu nhận cô ấy làm đồ đệ rồi. Một trăm triệu năm tiếp theo, Lâm Tiểu Ngư sẽ đi với đại nhân vật này, tinh thạch Khắc Vân coi như là đồ bồi thường cho ngươi. Ngươi trở về đi, một trăm triệu năm sau lại tới.”
Bùm!
Những lời của đạo chủ Quang Huyên lọt vào trong tai Diệp Tinh chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
“Cơ duyên lớn? Đại nhân vật thu nhận làm đồ đệ? Đại nhân vật là ai?” Trong đầu hắn lập tức xuất hiện biết bao câu hỏi.
Người được đạo chủ Quang Huyên gọi là đại nhân vật chắc chắn có thân phận không tầm thường.
“Đạo chủ Quang Huyên, tôi muốn gặp vợ tôi.” Diệp Tinh vội vàng nói.
“Không cần, bây giờ Lâm Tiểu Ngư đã được vị đại nhân vật kia đưa đi rồi, không còn ở nơi này nữa. Hơn nữa, bây giờ Lâm Tiểu Ngư cũng sẽ không gặp bất kỳ ai.” Đạo chủ Quang Huyên lãnh đạm nói.
“Được rồi, ta sắp bế quan, ngươi mau đi đi.”
Nói xong, đạo chủ Quang Huyên cũng nhanh chóng biến mất.
“Đạo chủ Quang Huyên...” Diệp Tinh còn muốn nói thêm điều gì, nhưng người đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, bà ta không hề quan tâm đến Diệp Tinh.
“Một trăm triệu năm, tu luyện một trăm triệu năm?”
Diệp Tinh siết chặt nắm đấm, ánh mắt nóng lên.
Hắn và Lâm Tiểu Ngư tu luyện đến bây giờ mới được bao nhiêu năm cơ chứ? Chỉ là một trăm ba mươi năm, thế mà bây giờ con số đã lên đến hàng trăm triệu!
Như vậy có nghĩa là hắn phải chờ một trăm triệu năm nữa mới có thể gặp lại Lâm Tiểu Ngư?
Diệp Tinh liên tục ấn đồng hồ đeo tay, nhưng Lâm Tiểu Ngư không đáp lại.
“Phải làm thế nào đây?” Diệp Tinh hơi nóng nảy.
Nhưng bây giờ cửa đã đóng chặt rồi, hắn căn bản không vào trong được, cũng không còn những tin tức nào khác.
Diệp Tinh nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó phản ứng lại rất nhanh, hắn lập tức ấn xuống.
Chưa tới một giây sau, bóng dáng của đạo chủ Lăng Hằng xuất hiện.
“Diệp Tinh, mọi chuyện thế nào rồi? Lâm Tiểu Ngư đã bình phục hoàn toàn chưa?”Đạo chủ Lăng Hằng cười hỏi.
Lúc trước Diệp Tinh liên lạc với ông ta cũng đã báo cáo tình hình bên này, đạo chủ Lăng Hằng cũng vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ khi biết Diệp Tinh đã thông qua thang Cửu giới.
“Thầy, chắc là Tiểu Ngư đã được chữa khỏi rồi, nhưng mà vừa rồi đạo chủ Quang Huyên nói với con là Tiểu Ngư được một đại nhân vật coi trọng nên đã thu nhận làm đồ đệ, còn đưa cô ấy đi cùng nữa. Đạo chủ Quang Huyên nói xong thì rời đi, bây giờ cung điện cũng bị đóng cửa rồi, con không gặp được đạo chủ Quang Huyên, không hỏi được thêm thông tin gì cả.” Diệp Tinh vội vàng nói.
Đạo chủ Lăng Hằng nghe thế thì hơi nhíu mày: “Được một vị đại nhân vật thu nhận làm đồ đệ?”
Theo ý kiến của đạo trưởng Lăng Hằng, mặc dù thiên phú của Lâm Tiểu Ngư rất mạnh, nhưng nếu muốn so với Diệp Tinh thì còn kém xa. Ông ta biết rõ thực lực của đạo chủ Quang Huyên như thế nào, người được đạo chủ Quang Huyên gọi là đại nhân vật chắc chắn có lai lịch không nhỏ.
Nhưng mà đại nhân vật như vậy sao lại phải thu nhận Lâm Tiểu Ngư làm đệ tử cơ chứ? Điều này khiến ông ta cảm thấy hơi khó hiểu.