Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đáng tiếc." Diệp Tinh nhìn Mạc Vẫn bị thương, lắc đầu.

Vừa rồi trong khoảng thời gian hắn nhanh chóng quen thuộc thực lực, thực lực này so với cường giả bất tử cảnh bình thường còn mạnh hơn, cho nên trong đầu Diệp Tinh thậm chí sinh ra ý niệm đánh chết cường giả bất tử cảnh này.

Nếu như có thể đánh chết một người, tất nhiên sẽ tạo thành uy hiếp đối với năm người khác.

Thế nhưng cường giả bất tử cảnh không phải dễ dàng chết như vậy, hơn nữa Diệp Tinh cũng không phải hoàn mỹ thích ứng, công kích vừa rồi chỉ là trọng thương Mạc Vẫn.

- Cẩn thận kiếm pháp của Không Vân này!

- Không nên cho hắn cơ hội một mình đối phó chúng ta!

"Dây dưa là chính! Ta đã thông báo cho những người khác rồi!"

......

Mấy vị cường giả bất tử cảnh nhanh chóng truyền âm nói, căn cứ cục diện chiến đấu thay đổi sách lược chiến đấu của mình.

- Ầm ầm!

Lôi điện nổ vang, hỏa diễm chớp động, từng đạo công kích khủng bố bao trùm bốn phía, "Rầm rầm!"

Một đạo lôi điện đáp xuống, Diệp Tinh tránh né được, đánh vào một ngọn núi của Tử Vong cốc.

Ngọn núi này chịu không nổi, nhất thời nổ tung ra, từng khối đá vụn không ngừng bay ra bốn phía.

Đá vụn chịu lực lượng quá lớn, tốc độ bay ra ngoài của nó vô cùng kinh người, một vài người thực lực yếu tiếp xúc đá bị bay ra này, căn bản không chịu nổi, trực tiếp mất mạng.

Ngoài ra, bởi vì các nơi khác cũng bị phá hủy, có vô số chương khí bay ra, không ngừng khuếch tán bốn phía.

Một số người bị chướng khí chạm vào, không bị thương nặng cũng bị tử vong.

- Mau chạy đi!

"Chúng ta căn bản không chịu nổi trận chiến đấu giữa những cường giả bất tử cảnh này."

"Coi như là cường giả chân linh cảnh cũng dễ dàng tử vong."

......

Tất cả mọi người phía dưới cơ hồ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Những công kích của cường giả bất tử cảnh này quá khủng bố, chỉ cần phía dưới có người bị ảnh hưởng, trên cơ bản chính là tử vong, căn bản không có lực ngăn cản.

"Lấy một địch sáu! Thực lực của Mộc Khôn đại ca quá mạnh!"

Phía dưới ở một chỗ, Hình Thạch ngẩng đầu nhìn xa xa chiến đấu, trong mắt lộ ra một tia ngưỡng mộ: "Nếu ta có thực lực của Mộc Khôn đại ca thì tốt biết bao?"

"Tiểu Thạch, chúng ta nhanh đi! Hiện tại tất cả mọi người đều đang chạy trốn, chúng ta nói không chừng có thể chạy thoát!" Hình Vân vội vàng nói.

Cô ta cũng nhìn về phía chiến đấu trong hư không, Diệp Tinh triển lộ ra thực lực mạnh như vậy, trong lòng mình theo bản năng cảm thấy hoảng hốt.

Nếu là Diệp Tinh chú ý tới cô ta, hơi chút tản một chút dao động cô ta liền chịu không nổi.

Ai biết lúc trước Diệp Tinh có ghi hận cô ta hay không.

Hiện tại Tử Vong cốc phát sinh đại rung chuyển, ngay cả những thị vệ Hắc Diệu Tông kia cũng điên cuồng chạy trốn, đây là cơ hội tốt cho bọn họ chạy ra ngoài.

"Được." Hình Thạch gật đầu, chuẩn bị rời đi.

"Ah!!!"

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Xa xa kiếm quang chớp động, lan đến một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu đen, đầu trọc, trên đầu có xúc tu.

Thân thể của người đàn ông trung niên này cơ hồ bị chém làm hai nửa, nặng nề nện trên mặt đất, lực sinh mệnh giảm xuống tới mức cực thấp.

Tề Mộc Sâm? Nhìn thấy người này, trong mắt ba người Hình Thạch nhất thời đều lộ ra vẻ cừu hận.

"Chị, anh Lâm Tinh, các người chờ em một chút." Cơ hồ không có bất kỳ do dự nào, Hình Thạch nhanh chóng tiếp cận người kia.

- Tiểu Thạch! Hình Vân cuống quít hô, nhưng Hình Thạch hoàn toàn không để ý tới.

"Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã chết." Lúc này trong mắt Tề Mộc Sâm lưu lại một tia hoảng sợ, ông ta tu luyện đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên tiếp cận tử vong như vậy.

"Ừm?" Bỗng nhiên Tề Mộc Sâm nhìn về phía một chỗ, nơi đó có một thiếu niên vẻ mặt bối rối bay tới.

"Đạo tắc cảnh sơ kỳ?" Cảm thụ được dao động trên người thiếu niên này, trong lòng Tề Mộc Sâm hơi thở phào nhẹ nhõm.

Thực lực như vậy khẳng định là người đang bận chạy trốn.

- Phập!

Nhưng khi thiếu niên kia tiếp cận ông ta, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm vào vết thương của ông ta.

- To gan! Sắc mặt Tề Mộc Sâm đột nhiên biến đổi, nhất thời giận dữ nói.

Một thiếu niên đạo tắc cảnh sơ kỳ dám ra tay đối với cường giả chân linh cảnh Hắc Diệu Tông.

Nhưng bị thương quá nặng, khi công kích của Tề Mộc Sâm rơi vào trên người thiếu niên kia, trường kiếm trong tay thiếu niên cũng đâm vào vết thương của ông ta.

Mấu chốt là Tề Mộc Sâm căn bản không nghĩ tới một đạo tắc cảnh sơ kỳ cũng dám ra tay với ông ta!

"Phụt!" Thừa nhận đạo công kích này, trong miệng Hình Thạch phun ra từng ngụm máu tươi, thân thể lui về sau vài bước, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Ở chỗ vết thương của Tề Mộc Sâm, máu nơi đó nhanh chóng chuyển sang màu đen.

- Kiếm kia có độc! Sắc mặt Tề Mộc Sâm nhất thời đại biến.

- Ha ha, Tề Mộc Sâm, ngươi còn nhớ mười năm trước ở chỗ này phất tay đánh chết một đám người ăn mặc rách rưới không? Hình Thạch nhìn Tề Mộc Sâm cười to nói.

Nước mắt của cậu đều chảy ra: "Ông nội, Tiểu Lan, ta rốt cục cũng báo thù cho các người rồi."

"Ngươi..." Tề Mộc Sâm muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

- Bộp!

Thân thể trực tiếp nện xuống mặt đất, đã mất đi khí tức sinh mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK