Trong thời gian ngắn ngủi, trong cung Thần Nguyên chết hai người, Thanh Mặc Tông chết một người, ba thiên tài ngã xuống.
- Lũng Mạc, ngươi dám đánh chết đệ tử trong cung Thần Nguyên ta? A Bộ Tháp nhìn Lũng Mạc giận dữ nói.
"Ha ha, A Bộ Tháp, ngươi không phải cũng ra tay sao." Lũng Mạc cười lạnh nói: "Mỗi một lần tranh đoạt quả Thời Không đại khái đều có ba quả xuất hiện, thiếu một người liền ít cạnh tranh một chút."
Tay phải anh ta vung lên, thu lại một người vừa chết của nhóm mình, sắc mặt vô cùng tàn khốc.
Có được quả Thời Không có xác suất nhất định, cũng là xem vận may, giống như là khi có được quả Không Gian, quả Thời Gian, xác suất đạt được quả Thời Không là 50%; còn khi chỉ có được quả Không Gian hoặc là quả Thời Gian, xác suất là 10%, không có hai loại quả này, xác suất có thể chỉ có 1%.
Nhưng nói không chừng chính là 1% này cũng có thể chiếm được quả Thời Không.
- Hừ! A Bộ Tháp hừ lạnh một tiếng.
Mặt Mặc Tâm lạnh như băng nhìn Lũng Mạc cùng A Bộ Tháp, điện Băng Nguyên các cô cũng trở thành mục tiêu công kích, chỉ là ra tay kịp thời, không có ai tử chết thêm.
"Chết 3 người?" Lúc này trên mặt Côn Quân rõ ràng lộ ra một tia hoảng sợ.
Anh ta cùng em gái của mình chỉ là cường giả hư không cảnh đỉnh phong bình thường nhất,còn không phải là đối thủ của bất kỳ một người nào trước mắt.
Diệp Tinh có thể dễ dàng đánh chết bọn họ, đám người Lũng Mạc cũng có thể.
Trong thời gian ngắn ngủi, 16 người tiến vào không gian này đã chết 4 người, chỉ còn lại có 12 người.
"Vừa rồi Lũng Mạc, A Bộ Tháp chưa có ra tay với mình và Tiểu Lan, nhất định là bởi vì có Mộc Khôn ở chỗ này." Côn Quân nghĩ trong lòng.
Anh ta cùng em gái Côn Lan của mình tuy rằng cách xa Diệp Tinh một chút, nhưng vẫn là cách Diệp Tinh gần nhất.
"Anh, nếu không chúng ta đi ra ngoài đi." Côn Lan sợ hãi nói.
"Ra được không?" Côn Quân cắn răng, suy nghĩ đề nghị trực tiếp của em gái.
Hiệu quả của quả Thời Không cường đại, nếu như có được nó, xác suất anh ta đột phá đến bất tử Cảnh ít nhất có thể tăng lên gấp mấy lần.
Nếu như đi ra ngoài cơ hội anh ta đột phá đến bất tử cảnh bằng không, không còn bất kỳ cơ hội nào, tuổi thọ đến một lúc nào đó vẫn sẽ chết.
Nhưng nếu không đi ra ngoài, nói không chừng sẽ sinh mệnh sẽ gặp nguy cơ.
"Tiểu Lan, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi ra ngoài bất cứ lúc nào." Côn Quân trầm giọng nói.
Anh ta không muốn từ bỏ thiên đại cơ duyên trước mắt, nói không chừng anh ta có thể may mắn đạt được ấn ký Thời Không.
Xoẹt...
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên cây Thời Không trước mắt tản ra một cỗ dao động kỳ dị, sau đó bao phủ hết 12 người Diệp Tinh.
- Lĩnh vực Thần Thụ xuất hiện rồi!
Ầm ầm!
Phạm vi bao phủ nhanh chóng mở rộng, sau đó phạm vi bao phủ lại xuất hiện từng chấm sáng kỳ dị.
Xoẹt...
Bỗng nhiên, một dao động hiện lên, sau đó cách đó không xa xuất hiện một đạo quang mang, một bí văn kì bí chớp động.
- Ấn ký Thời Không! Nhìn thấy bí văn này, trong mắt mọi người nhất thời lộ ra vẻ vô cùng khát vọng.
Chỉ cần đạt được ấn ký Thời Không, sẽ được truyền tống đến bên trong cây Thời Không, lấy được một quả Thời Không là có thể bình yên rời đi.
- Là của ta!
Lúc này trên mặt Côn Quân nhất thời lộ ra vẻ mừng như điên, khi đó ấn ky gần anh ta gần nhất, lấy tốc độ của anh ta chỉ cần không tới 1s là có thể lấy được.
Vèo!
Bóng dáng của anh ta bạo động, nhanh chóng hướng tới chỗ ấn ký.
- Hừ!
Những người khác thấy thế, nhất thời hừ lạnh một tiếng, từng đạo công kích nhanh chóng tập kích về phía anh ta.
Tốc độ của Côn Quân rất nhanh, trong nháy mắt cách ấn ký chỉ còn lại hơn 10 mét.
Trong mắt anh ta tràn đầy vẻ kích động, vươn tay muốn bắt.
- Phanh!
Nhưng một lớp màng vô hình đã ngăn cản của anh ta.
"Cái gì?" Sắc mặt Côn Quân đột nhiên biến đổi.
Phập!
Một đạo thương mang đánh tới, trực tiếp đâm thủng cổ họng anh ta.
- Không! Trong mắt Côn Quân tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Anh ta biết mình không phải là đối thủ của người khác, nhưng cách ấn ký gần như vậy, anh ta ít nhất có thể nắm chắc một nắm.
Chỉ cần có được, anh ta sẽ không bao giờ lo lắng nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Bộp...
Sức sống của Côn Quân nhanh chóng tiêu tán, thi thể từ trên không trung rơi xuống.
"Hừ! Dựa vào thực lực của ngươi cũng muốn đạt được ấn ký thời không?" Lũng Mạc lạnh lùng nói.
- Anh! Thấy anh trai mình bị đánh chết, mắt Côn Lan lập tức đỏ lên.
Nhưng mà hiện tại rõ ràng không phải là lúc thương tâm, cô ta cơ hồ không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp lấy ra một hạt sen màu xanh kỳ dị, sau đó bóp nát nó.
Xoẹt!
Một dao động hiện lên, bóng dáng Côn Lan trong nháy mắt biến mất.
Bóp nát hạt sen Thời Không, cô ta rời khỏi không gian này.
"Rời đi rồi?"
Diệp Tinh nhìn Côn Lan rời đi, một phút trước Côn Lan còn khuyên Côn Quân rời đi, nhưng Côn Quân cự tuyệt, kết quả trong thời gian ngắn Côn Quân liền thành một cỗ thi thể.
Không ai biết mình sẽ như thế nào vào giây tiếp theo.
"Là của ta!"
Xa xa, từng tiếng giận dữ vang lên, sau khi đánh chết Côn quân, Lũng Mạc trở thành đối tượng công kích của mọi người.
- Ha ha, các vị, ấn ký Thời Không này thuộc về ta! Lũng Mạc cười to nói.
Bóng dáng anh ta bạo động, trực tiếp nắm ấn ký vào trong tay.
Xoẹt!
Trong nháy mắt bóng dáng của anh ta biến mất không thấy.
"Chết tiệt! Ấn ký Thời Không bị Lũng Mạc chiếm được rồi.” - Sắc mặt những người khác nhất thời trở nên rất khó coi.