“Hừ! Ta không tin ngươi vĩnh viễn có thể ở trong đó, vĩnh viễn không ra ngoài!” Ma Lăng trầm ngâm.
Không có cường giả nào chỉ ngồi một chỗ cũng có thể đột phá, chỉ có trải qua chiến đấu chém giết thì mới có khả năng đột phá.
Bùm!
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một đạo khí thế vô cùng kinh khủng lập tức bùng nổ. Khí thế nào mạnh mẽ khủng khiếp, gần như lập tức bao vây toàn bộ nơi này.
“Đây là... Dao động của đại đạo chi chủ?” Ma Lăng cảm nhận một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
“Không ổn! Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?”
Trong lòng ông ta lập tức nghĩ đến những khả năng.
Nhưng dù sao Ma Lăng cũng đã nghĩ kiểu gì cũng có ngày này. Ông ta không chút do dự, lập tức vung tay phải lên, tay phải ông ta xuất hiện một quả cầu.
“Răng rắc!”
Quả cầu bị ông ta bóp nát.
...
Yêu tộc, bình nguyên Xích Côn.
Bình nguyên to lớn trải dài, nhìn mãi không thấy được điểm cuối.
Thỉnh thoảng lại có những trận gió lớn thổi qua, toàn bộ bình nguyên chớp động đủ loại ánh sáng.
Lúc này Diệp Tinh đang bay sau lưng Huyền Long, Huyền Long dường như không hề vội vàng một chút nào, ông ta vẫn vừa đi vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hư không như đang suy nghĩ điều gì.
Đôi lúc ông ta lại vẫy tay một cái, hư không xung quanh liền tản ra những dao động kinh người.
“Đang lĩnh ngộ đạo tắc sao?” Diệp Tinh yên lặng nhìn động tác của Huyền Long.
Cho dù thực lực mạnh như thế nào thì Huyền Long cũng chỉ là một vị cường giả Bất tử cảnh mà thôi.
Chắc chắn ông ta muốn tiến thêm một bước nữa, trở thành đại đạo chi chủ!
“Hả?”
Đột nhiên Huyền Long dừng lại, giống như nhận ra chuyện gì vậy, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
“Các ngươi ở lại bình nguyên Xích Côn tu luyện, ta có chuyện phải đến phủ đệ của đạo chủ Xích Côn trước.” Huyền Long nhìn về phía mấy người Diệp Tinh, trầm giọng dặn dò.
Vút!
Ông ta nói xong thì lập tức biến mất không thấy bóng dáng!
“Ma Lăng bị bắt, chắc là ông ta đã truyền tin tức lại cho yêu tộc.”
Diệp Tinh nhìn Huyền Long đột nhiên biến mất thì cười nhạt.
Lúc này đạo chủ Lăng Hằng cũng đang trò chuyện cùng với bản thể của hắn, La Lăng đã bị đại đạo chi chủ của nhân tộc bắt được!
Nhìn dáng vẻ vội vàng này của Huyền Long thì khả năng Ma Lăng là gian tế có vẻ như là một trăm phần trăm.
“Sao Huyền Long đại nhân lại vội vàng rời đi như thế?”
“Làm thuộc hạ của ngài ấy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy Huyền Long đại nhân vội vàng như thế đấy.”
“Khảm Bồi, Long Nguyên Mạc nghi hoặc nhìn về phía Huyền Long biến mất.
Từ trước đến nay, trong ấn tượng của bọn họ, Huyền Long làm chuyện gì cũng tính trước tính sau.
“Ta biết nguyên nhân Huyền Long đại nhân rời đi.” Diệp Tinh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lên tiếng.
“Hả? Huyết Kiếm, nguyên nhân là gì?”
Nghe Diệp Tinh nói như vậy, cả hai nhất thời không nhịn được hỏi.
Diệp Tinh mang trên mặt vẻ tươi cười, đến gần hai người kia, cười nói: “Nguyên nhân chính là...”
Vút!
Một luồng ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, tốc độ nhanh đến không ngờ, ngay lập tức đã hiện ra sau lưng Khảm Bồi.
“Đây là gì thế?” Khảm Bồi khó hiểu.
Nhưng mà anh ta ngay lập tức biến sắc, vùng cổ cảm nhận được một cảm giác đau nhói.
Khảm Bồi trợn tròn mắt, trong mắt toàn là vẻ sợ hãi.
Trên người anh ta xuất hiện những con côn trùng màu trắng bạc, những con côn trùng này tỏa ra hơi thở hung ác, hàm răng sắc nhọn cắn xuyên vào bên trong da thịt.
Không chỉ có những cơn đau nhức mà ngay cả lực sinh mệnh của anh ta cũng nhanh chóng biến mất.
“Đây là loại côn trùng gì?” Khảm Bồi tràn đầy kinh hoàng, muốn đuổi những thứ này xuống khỏi người mình, nhưng căn bản là không có biện pháp nào.
Hàng phòng ngự Bất tử cảnh của anh ta cứ thế bị cắn vỡ.
Khảm Bồi hoàn toàn không nhận ra được đây là loại côn trùng gì.
“Không!”
Trong mắt anh ta tràn đầy vẻ sợ hãi và không cam lòng. Ngay sau đó, ánh mắt Khảm Bồi lập tức trở nên ảm đạo, khí tức trên người chập chờn rồi hoàn toàn biến mất.
“Chết rồi?”
Long Nguyên Mạc đờ người, anh ta phát hiện ra những con côn trùng màu trắng này không đúng thì nhanh chóng muốn thoát thân, nhưng Diệp Tinh đã vung trường kiếm trong tay ra đâm về phía anh ta.
“Huyết Kiếm! Ngươi muốn làm gì?” Long Nguyên Mạc nhìn Diệp Tinh, giận dữ hét lên.
“Ngươi dám ra tay với chúng ta, Huyền Long đại nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Huyết Kiếm đột nhiên ra tay bất ngờ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Có bỏ qua cho ta hay không cũng không cần ngươi phải nhọc lòng.” Diệp Tinh lãnh đạm nói. Mặc dù đang nói nhưng động tác trong tay hắn vẫn không chậm lại một chút nào, từng đạo kiếm quang không ngừng đâm tới.
Vút! Vút! Vút!
Sau khi giết chết Khảm Bồi, những con Canh Kim trùng nhanh chóng tấn công đến Long Nguyên Mạc.
Bởi vì vừa rồi Diệp Tinh ra tay bất ngờ nên chưa đến hai giây, những con Canh Kim trùng này đã giết chết Khảm Bồi rồi.
“Không!” Ánh mắt Long Nguyên Mạc tràn đầy kinh hoàng.
Thực lực của Long Nguyên Mạc và Khảm Bồi tương đương nhau, Khảm Bồi không chống lại được hai giây, vậy thì chắc chắn anh ta cũng không được.
“Huyết Kiếm, cầu xin ngươi, tha cho ta đi.” Long Nguyên Mạc cầu xin tha thứ.
Diệp Tinh mặt không cảm xúc, không ngừng thi triển từng đạo công kích.
Gương mặt Long Nguyên Mặc đầy vẻ tuyệt vọng, cảm nhận được lực sinh mệnh của mình đang trôi qua một cách điên cuồng.
Anh ta biết tính mạng của mình sắp đi tới cuối cùng rồi.
“Huyết Kiếm, ngươi dám giết chúng ta, Huyền Long đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Nhất định! Nhất định!”
Sau khi nói xong, thân thể Long Nguyên Mạc cũng dừng lại.
“Rầm!”
Thi thể của anh ta đổ rạp xuống đất.