Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nói chuyện, Mặc Uyên vẫn đang đuổi theo Hoa Hiên Nhai.

Oành!

Sau khi cường giả thứ hai tấn công.

Lúc này cường giả này cũng bị mấy người Kim Hồn bao vây lại.

Sau đó một người Bất Tử Cảnh nữa lại chiến đấu với Mặc Uyên, giống như cường giả thứ nhất, khí thế dao động trên người người này lại tăng mạnh.

Có điều đã có kinh nghiệm của người thứ nhất, Mặc Uyên vừa chiến đấu, vừa tiếp cận Hoa Hiên Nhai.

“Trận truyền tống không gian!”

Lúc này trong mắt Hoa Hiên Nhai tràn ngập sự điên cuồng.

“Mình chỉ cần tiến vào trận truyền tống không gian là có thể rời khỏi đây, tới lúc đó Diệp Tinh khó mà phát hiện ra được, chỉ cần cho mình thêm ba tháng nữa, mình có thể thành công! Mình không thể chết ở nơi này được.”

Trên mặt Hoa Hiên Nhai tràn ngập sự điên cuồng, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn, vậy mà tóc anh ta nhanh chóng biến thành màu xám trắng mà mắt thường có thể thấy được, trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn.

“Chỉ cần chạy được, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào, dù sao cho tới cuối cùng mình đều có thể khôi phục lại được!”

Giờ đây Hoa Hiên Nhai đang làm cạn kiệt tiềm năng của mình.

Có điều căn bản Hoa Hiên Nhai không quan tâm tới điều này, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chính là rời khỏi nơi đây.

Mà cách đó không xa, vẫn còn một trận truyền tống không gian khác, chỉ cần mấy giây nữa là có thể tới đó.

“Răng rắc!” bỗng nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên, sau đó trận truyền tống không gian đó lập tức biến mất.

“Không!” nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt Hoa Hiên Nhai lập tức lộ ra vẻ không cam lòng, tuyệt vọng.

“Hoa Hiên Nhai!” một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.

Hoa Hiên Nhai ngẩng đầu nhìn, trong hư không, ánh mắt Diệp Tinh lạnh lùng nhìn anh ta.

Soạt! Soạt! Soạt!

ở khu vực xung quanh, các cường giả Bất Tử Cảnh cũng nhanh chóng xuất hiện, hoàn toàn bao vây lấy anh ta.

“Hoa Hiên Nhai này rốt cuộc đã gặp được thứ gì?” Diệp Tinh nhìn Hoa Hiên Nhai nhát mắt đã biến thành một ông cụ già nua.

Có thể khống chế Bất Tử Cảnh, còn cả tà thuật mạnh mẽ đó nữa, tất cả đều không tầm thương.

“Diệp Tinh.” Hoa Hiên Nhai nhìn Diệp Tinh, âm thành cũng trở nên có chút khàn khàn, nghe cảm thấy vô cùng gia nua.

“Ta không cam tâm.” Lúc này trong mắt Hoa Hiên Nhai tràn ngập vẻ không cam lòng: “Gia tộc ta, cha ta đều vì ngươi mà chết, mà ta cũng đã phải trả giá cho tất cả, nhưng lại vẫn thiếu một bước.”

Chỉ cần cho anh ta thời gian ba tháng, tất cả đều trở thành kết cục định sẵn, nhưng giờ đây hoàn toàn đã mất đi hy vọng.

Anh ta tiêu tốn tinh lực khổng lồ để khống chế ba cường gả Bất Tử Cảnh đó giờ đây đều đã chết, mà giờ đây anh ta cũng bị bao vậy.

“Hoa Hiên Nhai, có nhân có quả.” Diệp Tinh trầm giọng nói: “Anh ra tay đối phó người của trái đất, giờ cũng chính là lúc kết thúc rồi.”

Chuyện xảy ra giữa hắn và anh ta không thể khống chế nên mớ biến thành dáng vẻ như hiện giờ.

“Ta chỉ hận không phái cường giả Bất Tử Cảnh tới trực tiếp tới địa cầu, đem địa cầu hủy diệt.” Hoa Hiên Nhai trầm giọng nói.

Tất nhiên, anh ta cũng không dám làm như vậy, mệnh lệnh mà anh ta nhận được trong đầu cũng không cho phép anh ta làm như vậy.

“Anh hết cơ hội rồi!” Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh nháy mắt lạnh xuống,

Nếu như địa cầu bị hủy diệt, hắn không thể tượng tượng ra đó sẽ là cảnh tượng thế nào.

Oành!

Bên cạnh, Mặc Uyên lập tức vươn tay phải ra, trực tiếp túm lấy Hoa Hiên Nhai.

Ánh mắt Diệp Tinh lạnh lùng nhìn, nhiều cường giả ở đây như vậy, Hoa Hiên Nhai có mọc cánh cũng không chạy thoát nổi.

Ong...

Chính vào lúc này, bỗng nhiên giữa trời đất truyền tới một luồng dao động kỳ lạ, sau đó Diệp Tinh cảm nhận tất cả âm thanh bên ta mình đều biến mất.

Vết nứt trên hư không vẫn còn chưa khép lại, nham thạch bay lơ lửng trên không trung, tiếng gió, mấy người Mặc Uyên, Kim Hồn, Nguyên Lam,...tất cả mọi người đều ngừng lại.

Thậm chí bàn tay khổng lồ huyễn hóa trong không trung của Mặc Uyên cũng vậy.

“Không gian đông kết?” nhìn cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

Lúc này Mặc Uyên cũng vậy, không động đậy chút nào.

“Là do ai thi triển?”

Ngay cả Mặc Uyên cũng bị chìm vào trong không gian đông kết, ai có năng lực như vậy?

Mặc Uyên được coi là cường giả đẳng cấp trong các cường giả Bất Tử Cảnh.

“Diệp Tinh!” vào lúc suy nghĩ của Diệp Tinh vừa xuất hiện, bỗng nhiên một giọng nói kỳ lạ vang lên.

Tiếng nói này nghe có vẻ rất cổ quái, vô cùng lạnh lùng, nhưng dường như lại cảm thấy rất ấm áp.

Diệp Tinh nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lúc này Hoa Hiên Nhai đang điên cuồng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, mắt đang nhìn hắn.

Đây là một đôi mắt kiểu gì?”

Mặc dù vẫn là Hoa Hiên Nhai, nhưng Diệp Tinh lại cảm thấy đôi mắt này vô cùng sâu sắc, một ánh mắt dường như phản chiếu lại sự ra đời của một ngôi ra, một đôi mắt dường như phản ánh sự hủy diệt của ngôi sao đó.

Ra đời, hủy diệt, như một vòng tuần hoàn không ngừng hiện ra.

Bỗng nhiên Diệp Tinh cảm thấy đôi mắt đó chạm tới cơ thể hắn, tiến vào bên trong cơ thế hắn.

Kén đen Tiểu Hắc, Hắc Diệu Thạch, quả Thời Không, Canh Kim Trúc, Canh Kim trùng, đạo mạch không gian, thời gian,... toàn bộ đều hiện ra, ngay cả khí lưu màu xám thần bí, dường như cũng bị đôi mắt đó nhìn thấu.

Diệp Tinh cảm thấy trước đôi mắt đó bản thân không giấu được bất cứ bí mật gì, thậm chí ngay cả việc hắn sống lại cũng bị chủ nhân của đôi mắt đó biết.

Đây là suy nghĩ bỗng nhiên nổi lên trong lòng hắn, dường như Diệp Tinh cảm thấy vào cùng một thời điểm cả trời và đất đều đang nhìn hắn!

Dường như đôi mắt đó đại biểu cho trời đất hoàn chỉnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK