“Yêu thú lân giáp đen này có lai lịch gì? Phòng ngự cơ thể mạnh như vậy, còn có Tấn Bạch thảo?”
Rất nhiều suy nghĩ đang xoáy chuyển trong đầu Diệp Tinh.
Lúc này Mạc Hằng đang không ngừng đuổi theo, anh ta nhìn Diệp Tinh, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, hừ lạnh trong lòng: “Hôm nay là lần đầu tiên ta ra tay từ khi rời khỏi phủ đệ Xích Côn, nếu thật sự để ngươi chạy, mặt mũi của Mạc Hằng ta còn biết giấu vào đâu?”
Ngay cả một cường giả Bất Tử Cảnh bình thường cũng không giết được, vậy anh ta còn rèn luyện làm cái gì?
Diệp Tinh không biết suy nghĩ của anh ta, lúc này không có ý định chiến đấu tiếp nữa.
“Thực lực của yêu thú này mạnh quá, nếu không rời đi, thậm chí mình sẽ phải ngã xuống ở nơi này.”
Nơi đây là địa bàn của yêu tộc, tất nhiên hắn sẽ không lựa chọn tiếp tục cứng rắn.
Ánh mắt chuyển động một chút, tay phải Diệp Tinh vung lên. .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Vút!
Trong không trung lập tức xuất hiện một chiếc nhẫn không gian.
“Răng rắc!”
Trong nháy mắt đó, nhẫn không gian này lập tức vỡ ra.
Ong...
Nhất thời, rất nhiều khí lưu màu trắng trong đó bạo phát, dường như nháy mắt đã bao phủ lên cả một khu vực khổng lồ.
Sương mù màu trắng, là thứ mà hắn lấy được trong khe nứt trên vách đá nham thạch ở Vực Tử Hải đó, có thể cắt đứt dò xét linh hồn.
Khu vực rộng lớn xung quanh biến thành màu trắng, cũng bao phủ lên cả Diệp Tinh và Mạc Hằng.
“Đây là cái gì?” lúc này Mạc Hằng đang nhìn khí lưu màu trắng này, sắc mặt hơi thay đổi.
Vậy mà anh ta phát hiện ra mình không thể tra ra được rốt cuộc Diệp Tinh đang ở chỗ nào.
“Nhiều thủ đoạn như vậy? Còn có thể cắt đứt dò xét linh hồn?”
Trên mặt Mạc Hằng tràn ngập sự lạnh lẽo, không có chút hoảng sợ nào. Tay phải anh ta nắm chặt, trên người lập tức xuất hiện một con bọ nhỏ màu đen.
“Chít chít!”
Sau khi con bọ nhỏ đó xuất hiện, kêu lên hai tiếng, dường như nhanh chóng truyền đạt lại tin tức cho Mạc Hằng.
“Ở đó!” cơ thể Mạc Hằng lay động, tiếp tục đuổi theo về phía Diệp Tinh.
“Đừng chạy nữa! chỉ cần hiệu quả của quả Tử Lăng biến mất, ngươi ắt sẽ phải chết!”
Trong không trung, giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên phía sau Diệp Tinh.
Lúc này vẻ kinh sợ trên mặt Diệp Tinh càng lúc càng nhiều.
“Còn có thể phát hiện ra mình?”
Vật mà sương mù màu trắng không thể cắt đứt được sự dò xét của Mạc Hằng.
Lúc này hắn cũng không nhìn được rốt cuộc Mạc Hằng đang ở đâu, nhưng hắn có thể được mảnh vỡ kỳ lạ trên người Mạc Hằng.
Theo vị trí của mảnh vỡ, tất nhiên hắn cũng biết được vị trí cụ thể của Mạc Hằng, giờ đây Mạc Hằng vẫn đang theo sát hắn như cũ.
Hai người một trước một sau đuổi đánh nhau. Diệp Tinh không ngừng chạy trốn, Mạc Hằng lại đuổi theo sau không tha.
“Đáng chết! Chỉ còn lại ba mươi giây cuối cùng!”
Lúc này trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ khó coi.
Còn có ba mươi giây, hiệu quả của quả Tử Lăng sẽ biến mất, tới lúc đó thực lực của hắn sẽ chẳng bằng cả một Bất Tử Cảnh bình thường.
Trên người hắn cũng chỉ có một quả Tử Lăng mà thôi.
Một khi đi tới bước đó, hắn chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Rõ ràng Mạc Hằng cũng biết dược hiệu của quả Tử Lăng, anh rta cười to, nói: “Haha, còn hai mươi giây cuối cùng, ngươi có thể chạy tới nơi nào? Ngoan ngoãn ngã xuống đi.”
Anh ta vẫn theo sát Diệp Tinh, nhưng lại không vội vàng ra tay.
Anh ta biết cho dù bản thân ra tay cũng không đánh bại được Diệp Tinh, vậy nên đang chờ đợi.
Đợi tới khi dược hiệu của quả Tử Lăng trên người Diệp Tinh biến mất, tất nhiên anh ta có thể giết Diệp Tinh dễ như trở bàn tay, đây là cách tốt nhất.
Lúc này trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng, không tới một giây, hắn lại nghiến răng, nói: “Giờ đây chỉ có thể sử dụng quả đó thôi!”
Tay phải hắn vung lên, lại có một quả nhiều màu xuất hiện.
Quả Thất Độc, ẩn chứa độc tố cực mạnh, thậm chí có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn với Bất Tử Cảnh, một khi nuốt vào, thực lực của bản thân sẽ xảy ra ảnh hưởng to lớn.
Quả Thánh Tâm, quả Tử Lăng, quả Thất Độc, đây dường như đều là những quả quý nhất trong cung điện đổ nát mà Arcas để lại.
Mặc dù những quả này có giá trị, nhưng rất hiếm gặp, cho dù có một số lượng lớn điểm Thời Không cũng không mua được.
Cho dù xuất hiện, đoán chừng cũng sẽ bì cường giả Bất Tử Cảnh nhân tộc nhanh tay đổi mất. Diệp Tinh cũng là dùng một quả ít đi một quả.
Tay phải vung lên, quả nhiều màu bay ra, vừa hay bay về phía Mạc Hằng.
“Muốn giết ta? Nằm mơ! Thử một chiêu này của ta!” Mạc Hằng gầm nhẹ nói.
Vì để thoát khỏi yêu thú lân giáp đen, hắn đã dùng tới ba lá bài tẩy lớn trên người mình.
Mỗi một lá bài tẩy đều là vật giữ mạng vào lúc mấu chốt, Diệp Tinh cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng.
“Rầm!”
Sau đó, quả này lập tức vỡ ra, ngay tức khắc có rất nhiều dịch thuốc bảy màu bay ra.
“Độc?” lúc này Mạc Hằng vẫn đang tấn công, anh ta dựa vào con bọ nhỏ màu đen trên người, vậy nên bị những dịch thuốc bảy màu này bắn trúng.
Ong...
Ngay lập tức, anh ta cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể chảy chậm lại, tốc độ cũng giảm mạnh, thậm chí trên da còn xuất hiện những vết như bị bỏng, những vết thương xuất hiện, toàn thân trông giống như một người bình thường bị bỏng nước sôi vậy, vô cùng nhếch nhác.
Sau khi tốc độ bị giảm đi, Mạc Hằng cảm thấy khoảng cách của bản thân và Diệp Tinh không ngừng kéo dài.
Chỉ có điều lúc này trên mặt Mạc Hằng không có chút sợ hãi nào, đột nhiên trong mắt lộ ra một tia sát ý điên cuồng.
“Tên yêu thú hai cánh đáng chết! Ngươi thật sự đã chọc giận ta rồi!”