“Vậy mà Diệp Tinh này dám làm càn ở địa bàn của đạo chủ Quang Huyên?”
“Lá gan cũng lớn quá đi?”
“Đạo chủ Quang Huyên chẳng phải là người tốt tính gì.”
Người xung quanh cung điện nghe thấy giọng nói này, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc này Diệp Tinh lặng lẽ đứng trước cung điện, trong cung điện không có bất cứ bóng dáng nào tồn tại, hắn chỉ có thể dùng phương pháp nào.
“Thầy đã giúp mình quá nhiều rồi, muốn gặp được Diệp Tinh, phải dựa vào bản thân.”
Hắn không thể cầu xin đạo chủ Lăng Hằng tự mình đi nhờ đạo chủ Lăng Hằng được, như vậy hắn cũng sẽ xem thường bản thân.
Vút! Vút! Vút!
Lời vừa nói xong không tới mấy giây, từng bóng người nhanh chóng bay ra, dẫn đầu là một thị vệ, nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói: “Diệp Tinh, cung điện của đạo chủ, cấm ồn ào.”
Thực tế, âm thanh ở nơi này không truyền được tới bên trong cung điện, nhưng những thị vệ này lại có thể nghe thấy.
Đây cũng là mục đích của Diệp Tinh.
Rõ ràng là nhưng thị vệ này nhận ra Diệp Tinh, biết thân phận của Diệp Tinh, nếu không đoán chừng sẽ trực tiếp ra tay.
Nhìn thấy những người này, Diệp Tinh vội vàng nói: “Các vị, làm phiền thông báo một tiếng, tôi có việc cầu kiến đạo chủ Quang Huyên.”
“Đạo chủ Quang Huyên có thân phận thế nào? Há có thể để ngươi nói gặp là gặp?” thị vệ dẫn đầu trầm giọng nói: “Nhanh chóng rời khỏi đi.”
“Tôi đồng ý trả thù lao.” Diệp Tinh vội vàng nói.
Tay phải hắn vung lên, sau đó trước mắt rất nhiều linh quả và dược thảo xuất hiện.
“Đây là quả Kim Diệt, Huân Nhất thảo, Linh Lan hoa...” nhìn thấy những thứ trước mắt này, trên mặt những thị về này lộ ra vẻ khiếp sợ.
Những linh quả, dược thảo trước mắt này đều cực kì quý báu, một một loại ít nhất cũng có giá một triệu điểm Thời Không.
“Tôi nguyện ý hiến những bảo vật này lên, chỉ cầu xin đạo chủ Quang Huyên một việc, để tôi được gặp mặt vợ mình một lần.” Diệp Tinh vội vàng nói.
Lúc này hắn hạ thấp giọng nói, trên mặt mang theo vẻ cung kính, nhưng trong lòng lại kìm nén sự căm phẫn.
Hắn đưa Lâm Tiểu Ngư tới đây trị thương, bước lên thang Cửu giới mà trong lịch sử chỉ có một người vượt qua được, từ thoát ra từ trong thế giới Cửu Tọa Trầm Luân, nếu không phải linh hồn hắn đã lột xác, cửa này rất dễ thất bại.
Mà thất bại, việc tu luyện của hắn có thể lập tức đình trệ, từ thiên tài tuyệt thế rớt xuống người thường.
Cuối cùng hắn thành công, hoàn thành cuộc khảo nghiệm do đạo chủ Quang Huyên sắp xếp, hắn kích động đợi Lâm Tiểu Ngư bước ra, kết quả Lâm Tiểu Ngư trực tiếp bị đưa đi mất, bọn họ tới mặt cũng không được nhìn, một câu cũng không được nói.
Mà trong thời gian một trăm triệu năm tiếp theo, hắn và Lâm Tiểu Ngư cũng không thể gặp nhau, một câu cũng không thể nói?
Hắn và Lâm Tiểu Ngư là vợ chồng, kết vả lại trực tiếp bị xem nhẹ.
Gặp phải chuyện này, ai mà không giận?
Diệp Tinh biết, trong mắt sự tồn tại cổ xưa – thánh hoàng Vũ Mặc cường giả đứng trên đỉnh của nhân tộc đó, bản thân mình chẳng tính là gì cả.
Thiên tài tuyệt thế trăm triệu năm mới xuất hiện thì đã sao? Năm tháng dài đằng đẵng, không biết thánh hoàng Hỗn Mặc đã gặp bao nhiêu người.
Với tiềm lực của Diệp Tinh, muốn trở thành đại đạo chi chủ đã chẳng dễ dàng, thật sự trở thành rồi thì sao?
Cho dù đại đạo chi chủ đứng trước mặt sự tồn tại như thánh hoàng Vũ Mặc, cũng chỉ có thể quỳ gối.
Vậy nên, cho dù tức giận Diệp Tinh cũng chỉ có thể nhận, hắn đã không cầu xin được gặp Lâm Tiểu Ngư thường xuyên, chỉ muốn gặp mặt vợ mình một lần, còn phải lấy bảo vật quý báu trên người mình ra để cầu xin đạo chủ Quang Huyên.
Suy cho cùng, ngay cả sư phụ hắn cũng không gặp được thánh hoàng Vũ Mặc.
Soạt!
Bỗng nhiên trong không trung lóe lên một luồng dao động, sau đó có một cô gái sắc mặt lạnh lùng xuất hiện.
Trên người cô gái này mặc áo giáp màu tím, trên mặt còn có bí văn màu tím, sau lưng mọc một đôi cánh màu trắng.
“Nguyệt Hành đại nhân.” Thấy cô gái này, những thị vệ đó vô cùng cung kính nói.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Hành lạnh lùng nhin Diệp Tinh một cái, sau đó trầm giọng hỏi.
Thị vệ nhanh chóng kể lại sự việc.
“Xin chào, tôi muốn được gặp đạo chủ Quang Huyên, muốn bà ấy giúp tôi gặp mặt vợ mình một lần, chỉ cần một lần thôi là được.” Diệp Tinh nhìn thấy Nguyệt Hành xuất hiện, vội vàng nói.
Hắn biết Nguyệt Hành là đệ tử của đạo chủ Quang Huyên.
“Gặp sư phụ?” Nguyệt Hành nhìn Diệp Tinh, lạnh lùng nói: “Sư phụ có thên phận thế nào? Người muốn gặp sư phụ nhiều như vậy, ngươi muốn gặp là gặp ư?”
“Ta cho ngươi mười giây để cút khỏi đây.”
Nghe vậy sắc mặt Diệp Tinh thay đổi, Nguyệt Hành này căn bản là đến đi thông báo cũng lười không làm.
“Anh Diệp Tinh.” Viên Viên nhìn Diệp Tinh, mấy người Húc Hồn cũng hơi thay đổi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngừng lại.
“Làm phiền thông báo một tiếng, nếu có yêu cầu gì mong đạo chủ Quang Huyên cứ việc giao phó.” Diệp Tinh không có hành động gì, tiếp tục khẩn cầu.
Đạo chủ Quang Huyên của nơi này là hy vọng lớn nhất, nếu như rời đi, vậy một tia hy vọng cũng không còn.
Nhưng, trên mặt Nguyệt Hành căn bản không có bất cứ biểu tình gì.
Đợi mười giây sau, sắc mặt cô ta nháy mắt trầm xuống, giọng nói vô cùng lạnh lùng vang vọng trong không trung: “Diệp Tinh vô cớ tới phủ đệ của đạo chủ Quang Huyên ồn ào, người đâu, bắt Diệp Tinh lại, giam vào trong điện Hồn Nguyên!”
Vút! Vút! Vút!
Lập tức có rất nhiều bóng dáng bay về phía Diệp Tinh.
Thực lực của những người này đều đã đạt tới cực hạn Chân Linh Cảnh, trên người tản ra dao động cực kỳ mạnh mẽ.