Anh ta lập tức nhìn qua, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Dư âm của thiết cầu bạo phá vẫn còn, khí lưu màu đen vẫn bao phủ một phạm vi lớn, mà lúc này nơi vết thương của anh ta, vậy mà có rất nhiều những con sâu màu trắng bạc, thậm chí có một con đã chui vào trong cơ thể anh ta.
Lúc nhìn thấy, sinh mệnh của anh ta rút xuống như thủy triều.
“Đây là thứ gì?”
Trong mắt Mạc Hằng tràn ngập vẻ sợ hãi, vội vàng lấy ra một đống linh quả quý báu, nuốt toàn bộ vào trong bụng.
Nhưng sinh mệnh của anh ta vẫn không ngừng mất đi, thậm chí năng lượng của linh quả còn bị những con sâu nhỏ này hấp thụ mất, không cách nào tới được cơ thể anh ta.
Cảm nhận được biến hóa này, trên mặt Mạc Hằng chỉ còn lại sự sợ hãi.
Dường như không hề do dự, tâm niệm của anh ta động một cái, một ấn kí trong nhẫn không gian tự tiếp nứt vỡ.
Mà lúc này sự lạnh lùng trước giờ trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, nhìn Diệp Tinh, vội vàng nói: “Ngươi....ngươi không thể giết ta, ta là con của đạo chủ Xích Côn, ngươi giết ta, cha ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, hơn nữa nếu như ta chết, tình huống nơi này sẽ bị truyền ra, cha ta sẽ biết hết tất cả, ngươi chạy không thoát đâu!”
Mạc Hằng thật sự sợ rồi, anh ta vừa mới đột phá Bất Tử Cảnh, vừa mới bắt đầu con đường rèn luyện Bất Tử Cảnh của mình, sao có thể cam lòng chết tại nơi này?
“Con trai của đạo chủ Xích Côn? Ngươi là Mạc Hằng?” Diệp Tinh nhìn yêu thú lân giáp đen trước mặt, bình tĩnh hỏi.
“Đúng đúng đúng, ta là Mạc Hằng!” Mạc Hằng vội vàng nói.
Lúc nói, dáng vẻ anh ta nháy mắt đã thay đổi.
Nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ sợ hãi như cũ, bởi vì những con sâu nhỏ màu trắng bạc này không định dừng lại chút nào.
“Haha, không ngờ rằng ta có cơ hội gặp được con trai duy nhất của đạo chủ Xích Côn.” Khóe miệng Diệp Tinh lộ vẻ một nụ cười.
Lúc hắn mới vừa tiến vào đây đã nghe tên của đạo chỉ Xích Côn, cũng biết anh ta là con một, thậm chí trước đó không lâu còn tổ chức một buổi tiệc vì Mạc Hằng đã đột phá tớ Bất Tử Cảnh, không ngờ rằng mảnh vỡ thần bí mà mình cảm nhận được lại ở trên người Mạc Hằng.
“Chẳng trách trên người có nhiều bảo vật như vậy!” trong lòng Diệp Tinh cũng đã rõ.
Thân là con trai của đại đạo chi chủ, trên người không có bảo vật mới là lạ.
Lúc này Diệp Tinh cũng thán phục, Mạc Hằng chỉ có thực lực của Bất Tử Cảnh bình thường, nhưng lại khó chơi như vậy, còn hơn cả Bất Tử Cảnh cao cấp.
“Cầu xin ngươi, tha cho ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!” Mạc Hằng cảm nhận được sinh mệnh mình đang không ngừng giảm xuống, anh ta không ngừng cầu xin.
“Ta đảm bảo cha ta chắc chắn sẽ không đối phó ngươi ta có thể thề với căn nguyên vũ trụ!”
Nhìn thiên tài không ngừng cầu xin trước mắt, sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh: “Xin lỗi, ta không hề sợ đạo chủ Xích Côn.”
“Vậy nên, an tâm mà ngã xuống đi!”
Canh Kim trùng đang điên cuồng cắn nuốt lực sinh mệnh của Mạc Hằng, thậm chí sức sống đã giảm xuống còn một phần một trăm trong nháy mắt.
Mạc Hằng cảm nhận sức sống của mình, anh ta nhì Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh, biết rằng Diệp Tinh sẽ không buông tha anh ta, một sự tuyệt vọng tràn vào trong lòng anh ta.
Kế hoạch rèn luyện trong lòng anh ta chỉ vừa mới bắt đầu, anh ta đã phải ngã xuống ở đây.
Nhìn Diệp Tinh, trong mắt anh ra lộ ra sự thù hận ngút trời, không cam lòng: “Yêu thú hai cánh, ngươi giết ta, cha ta chắc chắn sẽ cho ngươi nếm trải sự trừng phạt thảm khốc nhất thế gian, ngươi sẽ hối hận...”
“Lạch cạch!”
Lời còn chưa nói hết, dao động trên ngươi anh ta biến mất toàn bộ, sau đó cơ thể lập tức đập xuống đất.
Thiên tài tuyệt thế yêu tộc, con trai duy nhất của đạo chủ Xích Côn - Mạc Hằng đã ngã xuống!
Mà cách thời gian anh ta đột phá Bất Tử Cảnh còn chưa tới một trăm năm.
Đây chính là đối thủ đầu tiên mà Mạc Hằng ngã xuống trong tay khi vừa mới rời khỏi phủ đệ Xích Côn.
“Hằng nhi!”
Lúc Mạc Hằng bóp nát ấn kí, trong cung điện khổng lồ, trên mặt đạo chủ Xích Linh đang ngồi khoanh chân bỗng nhiên lộ ra vẻ dữ tợn.
Tay phải ông ta vung lên, trước mắt lập tức xuất hiện một hình ảnh.
Bên trong khung hình đó, cơ thể Mạc Hằng bị một con sâu nhỏ màu trắng bạc cắn xé, mà bên cạnh, một yêu thú sau lưng có hai cánh đang lạnh lùng đứng nhìn.
Mà trong một thời gian ngắn, thi thể Mạc Hằng lập tức rơi xuống đất.
“Đáng chết! Đáng chết! Dám giết Hằng nhi của ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Trên mặt đạo chủ Xích Côn tràn ngập vẻ dữ tợn, tiếng gầm giận dữ dường như vang vọng khắp cả tòa cung điện, bị rất nhiều người nghe thấy.
“Xích Côn đại nhân làm sao vậy?”
“Hình như đại nhân rất tức giận?”
Trong mắt rất nhiều người trên trong cung điện lộ ra vẻ nghi ngờ.
Soạt!
Hình ảnh trước mặt hoàn toàn vỡ nát, sau đó cơ thể đạo chủ Xích Côn lập tức biến mất không thấy.
...