Ông ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt có đủ loại cảm xúc phức tạp: "Lúc trước ta đang ngủ say, chỉ cảm thấy có người xuất hiện trong không gian dẫn động gương thần Thời Không, không nghĩ tới là do ngươi tới."
"Tôi đến đây? Ý ông là sao? Ông nói trước đây ông đã gặp tôi sao? Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ông mà.” Diệp Tinh vội vàng hỏi.
Hắn đã ở trên trái đất trước khi trọng sinh, sau khi trọng sinh hắn cũng chưa bao giờ đến đây.
Đến bây giờ chúa tể thế giới mà Diệp Tinh đã gặp qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Ngươi không biết ta?" Cây thần Thời Không sửng sốt, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, lắc đầu nói: "Dòng sông vận mệnh, thì ra là như vậy."
Diệp Tinh nghe cây thần Thời Không nói như vậy, không khỏi càng thêm nghi hoặc.
Thế nhưng cây thần Thời Không rõ ràng không muốn nói thêm gì.
- Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì trong gương gần Thời Không? Cảm thán một tiếng, cây thần Thời Không nhìn về phía Diệp Tinh hỏi.
Diệp Tinh nghe vậy, hơi do dự nói: "Thấy được bóng dáng một người." Hắn nhìn cây thần Thời Không, nhịn không được hỏi: "Gương thần Thời Không lúc đó rốt cuộc là có cái gì vậy?"
Hiện tại trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
"Gương thần Thời Không là một loại thiên phú của ta, một vài người tới nơi này có thể kích động gương thần Thời Không, sau đó nhìn thấy tương lai của mình." Cây thần Thời Không tang thương nói.
"Tương lai?" Trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ: "Ông nói tôi nhìn thấy tương lai của tôi."
"Có thể." Cây thần Thời Không nhìn Diệp Tinh, nhưng không đưa ra câu trả lời chuẩn xác.
Ông ta lắc đầu, nói: "Tương lai không ai có thể nói rõ ràng, nhưng vận mệnh của mỗi người vừa sinh ra đã được thiết kế, tương lai thay đổi nhưng lại cố định, tràn ngập mâu thuẫn, bản thân ta cũng không thể nói rõ."
Ông ta có được gương thần Thời Không, có thể nhìn trộm tương lai của người khác, nhưng cũng không biết tương lai của mình rốt cuộc là như thế nào.
Diệp Tinh nghe cây thần Thời Không nói, trong lòng nhấc lên gợn sóng thật lớn.
Bóng dáng phiêu bạt trong vũ trụ tăm tối kia lại là hắn?
Thế nhưng khi thật sự đạt tới trình độ đó, còn có cái gì làm cho hắn hoàn toàn sụp đổ như vậy sao?
Trong lòng nghĩ đủ loại khả năng, Diệp Tinh lại nhanh chóng đem suy nghĩ này đặt ở đáy lòng.
"Cây thần Thời Không nói không sai, tương lai không có ai có thể nói rõ ràng, vận mệnh của mình hoàn toàn do mình nắm giữ chứ không phải do một cái gương bình thường quyết định." Diệp Tinh lộ ra một tia kiên định trong mắt.
Để hắn tin vận mệnh mỗi người đều là cố định tốt so với chuyện hắn trọng sinh còn khó tin hơn.
"Tâm tính không tệ." Cây thần Thời Không nhìn Diệp Tinh, mỉm cười gật đầu.
Diệp Tinh nhìn cây thần Thời Không, vội vàng hỏi: "Xin hỏi một chút Tiểu Ngư ở đâu vậy?"
Lúc trước Lâm Tiểu Ngư đi tới đột nhiên biến mất.
"Yên tâm, vừa rồi gương thần Thời Không chỉ cho ngươi tiến vào, cô gái kia còn ở bên ngoài." Cây thần Thời Không vung tay lên, nhất thời trước mắt xuất hiện một video.
Trong hình, Lâm Tiểu Ngư đang lo lắng tìm kiếm cái gì đó.
Xoẹt!
Cây thần Thời Không lại vung tay lên, sau đó bóng dáng Lâm Tiểu Ngư liền xuất hiện ở nơi này, chẳng qua sau khi xuất hiện Lâm Tiểu Ngư hoàn toàn bị hôn mê.
- Tiểu Ngư! Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, vô cùng lo lắng gọi.
"Yên tâm, cô ta chỉ là tạm thời mất đi ý thức." Cây thần Thời Không nhìn Diệp Tinh nói: "Ta bởi vì một phần duyên cớ mà căn nguyên bị tổn thương rất lớn, trước đây ngủ say cũng là để khôi phục căn nguyên, hiện tại ta đại khái còn có thể kiên trì một năm nữa. Một năm sau ta sẽ lần nữa ngủ say, thời gian này ta sẽ thi triển bí thuật, đem đạo mạch không gian, đạo mạch thời gian thi triển ra, ngươi có thể hấp thu bao nhiêu, liền tùy vào chính ngươi.”
- Ông ta ngủ say là bởi vì khôi phục thương thế, cho nên trước đó mới nổi giận.
"Đạo mạch Không gian? Đạo mạch thời gian?" Nghe vậy trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đạo mạch không gian, thời gian là thiên phú độc đáo của ta, 10 tỷ năm mới có thể thi triển một lần." Cây thần Thời Không nói, "Kế tiếp ngươi an tâm hấp thu là được, cái gì cũng không cần làm."
Ầm ầm!
Nhất thời, trên người cây thần Thời Không có một quang mang đen xám lẫn lộn tản ra, sau đó hoàn toàn bao phủ lấy bóng dáng Diệp Tinh.
"Những quang mang màu xám này?" Diệp Tinh trong nháy mắt cảm giác mình ở trong một mảnh không gian cực kỳ nhỏ hẹp.
Trong không gian này, rất nhiều quang mang đen xám lẫn lộn nhanh chóng ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó tạo thành hai thứ kỳ dị giống như kinh mạch.
Kinh mạch kì lạ này dài tới nửa mét, cuộn lại như hình xoắn ốc, hai thứ đó đan chéo vào nhau.
“Đây là không gian dung hợp, đạo mạch thời gian sao?” Diệp Tinh nhìn thật kĩ.
Trên một đạo mạch trong đó có dao động Đạo Tắc Không Gian cực kì mạnh mẽ.
Một mạch khác có dao động Đạo Tắc Thời Gian cực kì mạnh mẽ, có điều Diệp Tinh không cảm nhận được.
Sau khi hai đạo mạch này hiện ra, bắt đầu chạm tới cơ thể Diệp Tinh.
Ong...
Từng luồng Đạo Tắc Không Gian nhanh chóng được Diệp Tinh chạm tới, chỉ trong thời gian ngắn, trong tim hắn đã có rất nhiều kích thích.
Sau đó hai đạo mạch này bắt đầu từ từ dung hợp, giống như kinh mạch, bắt đầu từ từ dung nhập vào cánh tay trái của Diệp Tinh.
Theo sự dung hợp, Diệp Tinh cảm ngộ càng sâu hơn.
“Như vậy là đạo mạch Không Gian, Thời Gian đang cưỡng chế dung nhập vào trong cơ thể mình?” Diệp Tinh thầm nói.
Trên đạo mạch có một chút dao động Đạo Tắc Không Gian hắn không quen thuộc cũng dung nhập vào cùng.
“Tốc độ lĩnh ngộ này nhanh quá, thậm chí còn có một phần ba của tháp đại đạo Tam Thiên nữa!”
Diệp Tinh hơi cảm nhận một chút, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.