Những cường giả khác đánh chết những sinh mệnh trong thế giới ảo là vì muốn được đến bảo vật trong cơ thể chúng, nhưng gần chín phần đều không được gì, phần lớn sinh vật không bảo vật trong cơ thể nên dù đánh như thế nào cũng chỉ là vô dụng.
Chỉ có một nhóm nhỏ sinh vật thực sự có bảo vật trong cơ thể, nhưng muốn lấy được thì cũng phải tùy vào xác suất.
Lúc nãy, Diệp Tinh đánh chết con thỏ kia mười ba lần thì Thổ Hồn Châu mới xuất hiện.
Khả năng những cường giả khác mới đánh chết một lần mà không thấy có bảo vật hiện ra nên trực tiếp rời đi, mà không hề tiếp tục đánh.
Nếu năng lực của Tiểu Bảo Nhi bị tiết lộ, chắc chắn cả thế giới ảo đều sôi trào.
Bởi vì người khác tìm bảo vật đều là bằng vận khí, nhưng Tiểu Bảo Nhi lại biết bảo vật ở đâu.
Chỉ cần có năng lực đánh chết sinh mệnh trong thế giới ảo có bảo vật trong cơ thể, dù xác suất nó xuất hiện chỉ có một phần trăm, cùng lắm thì liên tục đánh chết một trăm lần, sớm hay muộn thì bảo vật cũng sẽ tuôn ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Tinh nóng lên.
Hắn nhìn cô bé, mỉm cười nói: “Bảo Nhi, ngươi không lấy được những bảo vật đó nhưng lại có người có thể lấy được.”
“A?” Cô bé ngây người nhìn Diệp Tinh, hỏi: “Ai vậy?”
Trong mắt cô tràn đầy vẻ hoang mang.
“Chính là ta”. Diệp Tinh nở một nụ cười mà hắn cho là rất ôn hòa.
Nghe đồn trong thế giới ảo này, nếu tích lũy điểm ảo đến một trình độ nhất định có khả năng sẽ đạt được thiên địa linh vật. Vậy nên hắn cũng vô cùng khát vọng.
Hiện tại gặp phải “NPC” Bảo Nhi thần bí, thậm chí có thể liếc mắt một cái là nhìn ra vị trí bảo vật, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua.
Cô bé rất có thiện cảm với Diệp Tinh, bằng không lúc trước sao cô có thể nói bí mật mình có thể nhìn thấy bảo vật với Diệp Tinh.
Tâm trạng của Diệp Tinh lúc này cũng vô cùng vui sướng. May mắn lúc trước hắn ra tay giúp đỡ nên giờ mới phát hiện ra điểm đặc biệt của Tiểu Bảo Nhi.
“Đi thôi, Bảo Nhi.” Diệp Tinh cười nói.
Hắn dẫn theo Bảo Nhi đi đến gần chỗ có yêu thú chó một sừng, hắn nhanh chóng vọt lên.
“Gâu gâu gâu!”
Nhìn thấy Diệp Tinh tiến đến, những con yêu thú chó đó lập tức xông lên, đôi mắt của chúng đỏ đậm, tất cả đều dũng mãnh không sợ chết.
Tuy có mười mấy con, nhưng Diệp Tinh lại chỉ nhìn chằm chằm vào năm con.
Tiểu Bảo Nhi nói trong cơ thể của năm con đó có một thanh kiếm, một cái mũ sắt, còn có điểm ảo trắng, còn những con khác thì dù đánh chết chúng hàng vạn lần cũng không thể lấy được bảo vật nên tự nhiên Diệp Tinh sẽ không lãng phí thời gian với chúng nó.
Vút! Vút!
Huy động kiếm Kinh Cức trong tay, năm con yêu thú chó này nhanh chóng bị Diệp Tinh đánh chết, ngay sau đó, Diệp Tinh rời khỏi lãnh địa của chúng.
“Gâu gâu gâu!”
Các yêu thú chó khác đang giận dữ sủa to chợt thấy không còn tung tích của Diệp Tinh trong lãnh địa, nghi hoặc mà nhìn quan sát một lát rồi lại phân tán ra.
“Trí tuệ thật đúng là thấp.” Diệp Tinh cảm thán.
Chỉ có tiến vào lãnh địa của những sinh mệnh thì mới có thể bị công kích, một khi rời khỏi, căn bản sẽ không có nguy hiểm gì.
Trên thực tế việc này có tác dụng đảm bảo mọi người sẽ không dễ bị tử vong. Nói cách khác nếu tiến vào lãnh địa của một sinh mệnh cường đại trong thế giới ảo, một khi đánh không lại mà luôn bị đuổi giết không ngừng thì rất dễ ngã xuống.
Ong…
Lát sau, có một đạo quang đoàn bay ra từ cơ thể của một trong năm con yêu thú có một sừng kia. Đó là một viên tinh thạch màu trắng.
“Điểm ảo?” Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, cầm chặt nó trong tay, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
“Oa, thúc thúc ngươi thật lợi hại”.
Thấy Diệp Tinh lấy được một điểm ảo, Tiểu Bảo Nhi đứng cách đó không xa hoan hô đầy hưng phấn.
Diệp Tinh thu hồi điểm ảo, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào lãnh địa yêu thú chó một sừng kia.
Vài giây sau, năm con yêu thú chó kia sống lại.
Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, lại nhanh chóng tiến vào địa, đánh chết chúng.
“Gâu gâu gâu!”
Đám yêu thú chó đang tản bộ chợt thấy Diệp Tinh trở lại, chúng sủa lên và nhanh chóng xông lên.
Rất nhanh Diệp Tinh đã đánh xong.
Lần này không có đồ vật gì tuôn ra.
Diệp Tinh vẫn bình tĩnh như trước, tâm tình không hề dao động, hắn yên lặng chờ đợi.
Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư.
Mãi cho đến lần thứ tám, trên người một con yêu thú chó bị đánh chết có một đạo quang đoàn bay ra, trong quang đoàn đó là một thanh kiếm màu trắng.
“Xuất hiện!”
Trong lòng Diệp Tinh ngập tràn vui sướng, hắn nắm lấy trường kiếm, ngay lập tức, có một cỗ thông tin xuất hiện trong đầu hắn.
“Kiếm Trường Bạch, tăng 4 công kích”.
“Vậy mà có thể tăng 4 công kích?” Nhìn trường kiếm trong tay, trên mặt Diệp Tinh lộ ra một tia kinh ngạc.
Bình thường thì sinh mệnh càng mạnh mới có thể cho ra binh khí càng tốt, thực lực của những sinh mệnh giống chó này còn thấp hơn Bất Tử Cảnh, thế mà lại cho ra binh khí này.
Nhưng niềm vui sướng vẫn chiếm đa số.
Hắn nhanh chóng cất trường kiếm đi, sau đó lại tiếp tục công cuộc đánh chết.
Lúc này đây, hắn đánh chết mấy con yêu thú chó tổng cộng hai mươi ba lần, nhiều đến mức suýt làm chúng nó hoài nghi cuộc đời, rốt cuộc, tất cả đồ đạc đều bị tuôn ra hết.
“Trường kiếm gia tăng 4 công kích, mũ sắt gia tăng 4 phòng ngự, còn có hai điểm ảo, bảo vật trên người những sinh mệnh giống chó này thật là nhiều.”
Diệp Tinh vui sướng trong lòng, kiểm kê thu hoạch của mình.
Đánh chết hai mươi ba lần, nghe thì nhiều nhưng là chỉ tiêu vài phút ngắn ngủi của hắn mà thôi.