“Ta tin Diệp Tinh có thể thành công, chắc chắn có thể tiến vào thành Thời không!”
“Diệp Tinh là thiên tài của Thiên Lan Giới chúng ta!”
...
Cả Thiên Lan Giới đều đang reo hò.
Trước đây Thiên Lan Giới bọn họ ngay cả một thiên tài tiến vào cung Hạo Nguyên cũng không có, giờ đây trong cuộc tuyển chọn thiên tài của thánh địa nhân tộc thành Thời Không, Diệp Tinh lại lập lên thành tựu xuất sắc một lần nữa!
...
“Haha, tôi biết ngay anh Diệp sẽ không dễ dàng thiết bại!” mấy người Lân Pha, Vương Tam Đại nhìn thực lực của Diệp Tinh bỗng nhiên bạo phát, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kích động.
“Diệp Tinh lại đột phá rồi?” Ông cụ Hâm Vũ nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Ban đầu chỉ là một chàng trai không ngừng luyện tập trong sân huấn luyện Hồn Thiên của hệ ngân hà nhỏ bé, lúc này lại đạt tới được mức độ như vậy, ở thành Thời Không biểu hiện ra chói mắt như thế.
“Không biết cậu nhóc này có thể đi tới bước nào?” Trong mắt ông cụ Hâm Vũ lộ ra một sự mong đợi.
...
Cuộc chiến kết thúc, trên sàn đấu chỉ còn lại một mình Diệp Tinh.
Soạt!
Một dao động ánh sáng lóe lên, sau đó bóng dáng Diệp Tinh biến mất.
“Chàng trai đó tên là gì? Có thể thi triển được kiếm trạn Nhất Huyền, vậy nói rõ thiên phú sinh mệnh, thiên phú không gian đều đạt tới trình độ cao nhất.”
“Không biết, những thiên tài vượt qua được tầng tám, tầng chín của tháp chín tầng ta đều biết, nhưng không có chàng trai đó, vậy chỉ có một tình huống, đó là ban đầu chàng trai đó chỉ vượt qua được tầng thứ bảy.”
“Có thể dễ dàng loại La Khảm đã thông qua tầng thứ tám, chắc hẳn chàng trai này có thực lực ngang ngửa với người thông qua tầng thứ chín của tháp chín tầng? Từ tầng thứ bảy lập tức vượt lên tầng thứ chín, thực lực của hắn ta thăng cấp nhanh như vậy?”
...
Mọi người nhìn Diệp Tinh, không nhịn được nhỏ giọng bàn tán.
Nếu người bọn họ quen biết có thực lực mạnh mẽ như vậy, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Diệp Tinh đối với bọn họ mà nói quá xa lạ, trái lại lại hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
“Kiếm trận Nhất Huyền?” Cách đó không xa, một chàng trai trông giống tộc Tinh Linh, vô cùng khôi ngô, lưng đeo một thanh kiếm thản nhiên nhìn Diệp Tinh một cái.
Có vẻ như thanh kiếm anh ta đeo trên lưng khẽ rung động.
“Haha, Diệp Tinh thực lực của người tăng nhanh quá.” Mấy người Lư Vân Đạt bước tới, Lư Vân Đạt nhìn Diệp Tinh cười to, nói.
“Thực lực của Lư Vân Đạt anh mới khiến cho người ta bị dọa sợ.” Diệp Tinh cũng tươi cười nói.
Biểu hiện của Lư Vân Đạt chói mắt hơn hắn nhiều.
“Diệp Tinh, chúc mừng nhé.” Những người khác bao gồm cả Hắc Tháp cũng chúc mừng, có điều nụ cười trên khuôn mặt họ có chút miễn cưỡng.
Cuộc chiến trên sàn đấu võ kết thúc, rõ ràng không như ý muốn của bọn họ, không cách nào tiến vào vòng thứ hai.
Thành tích khảo nghiệm huyễn cảnh kém, cuộc chiến trên sàn đấu võ lại không như ý, bọn họ không có bất cứ cơ hội nào.
Diệp Tinh cười, nói vài câu, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía một sàn đấu võ, nơi đó Lâm Tiểu Ngư đang chiến đấu.
Lúc này trên sàn đấu chỉ còn lại năm người cuối cùng.
“Tiểu Ngư.” Diệp Tinh nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm mang theo mong đợi.
Oành!
Mười mấy giây trôi qua, sau lưng Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên xuất hiện một ảo ảnh khổng lồ của cự thú, hai cánh, theo sau sự xuất hiện đó, dao động khí thế trên người Lâm Tiểu Ngư bỗng chốc tăng mạnh.
“Thiên phú ảo ảnh? Là thiên phú ảo ảnh!”
“Huyết mạch mạnh quá! Vậy mà Thiên Huyền Cảnh có thể xuất hiện thiên phú ảo ảnh.”
“Có thể sinh ra thiên phú ảo ảnh, vậy có thể khu vực thiên phú đặc biệt của bản thân mình, bên trong khu vực của bản thân, thực lực sẽ tăng mạnh mẽ!”
...
Nhìn thấy ảo ảnh này, trên khuôn mặt của rất nhiều cường giả Bất Tử Cảnh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Thiên phú ảo ảnh? Dường như có liên quan tới thuộc tính hàn băng hệ thủy, không biết là cự thú viễn cổ* nào để lại?”
_*Từ thời xa xưa trong lịch sử._
_*Từ thời xa xưa trong lịch sử._
Đạo chủ Càn Lăng nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư, trong lòng nghĩ tới những cự thú viễn cổ mà mình biết.
Sau khi ảo ảnh của cự thú hai cánh xuất hiện, người xung quanh Lâm Tiểu Ngư đều không chịu nổi, bị rất nhiều khí tức lạnh lẽo bao phủ, trong khu vực bao phủ thậm chí xuất hiện từng luồng gió tuyết, không ngừng lan rộng ra quảng trường khổng lồ.
“Hửm?” Thấy vậy, đạo chủ Càn Lăng vung tay phải lên, sau đó phạm vi của hàn băng nhanh chóng thu lại chỉ còn một phạm vi nhỏ xung quanh sàn đấu.
Sau khi thiên phú ảo ảnh xuất hiện, bốn người còn lại nhanh chóng bị loại, Lâm Tiểu Ngư giành được thắng lợi.
“Rốt cuộc giọt máu đó là gì?” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, thầm nói.
Hắn biết sự biến hóa của Lâm Tiểu Ngư hoàn toàn là vì giọt máu đó.
Soạt!
Bóng dáng Lâm Tiểu Ngư trên sàn đấu lập tức biến mất, Diệp Tinh nhanh chóng bước tới.